Chương : Tin tức đến từ đâu?.
Có lẽ Lâm Dịch Tuấn đang làm việc trong văn phòng, tình cờ nhìn thấy nhữngg tin nhắn được gửi đến bản thân mình cũng vẫn điềm nhiên như cũ, không có biểu cảm gì trên mặt mà yên lặng soạn lại những lời mà bản thân mình muốn nói rồi gửi đi, sau đó lại đặt điện thoại về lại bên cạnh.
Đây cũng là một cách đồng hành vô cùng đặc biệt rồi, rõ ràng là không nói quá nhiều lời, nhưng như thế này lại giống như cô ấy đang ở bên cạnh anh lúc này, và anh vô hình trung lại được tiếp thêm rất nhiều sức mạnh.
Về cơ bản tất cả đều là Lý Minh Vi gửi tin nhắn cho Lâm Dịch Tuấn. Lâm Dịch Tuấn cũng cảm thấy hết sức quen thuộc với chuyện này và dần coi nó trở thành lẽ tự nhiên.
Trong lúc hai người cứ thế nhắn tin qua lại như thế này, Lý Minh Vi đã dần dần thích nghi với cuộc sống ở nước Anh Ninh, mỗi khi nhắn tin với Lâm Dịch Tuấn, cô cũng đã bớt nói những lời đau khổ phàn nàn đi.
Có cảm giác như Lý Minh Vi đã thay đổi trở lại như ban đầu một lần nữa.
Cùng với những thói quen sống và việc học tập, bản thân cô cũng ngày càng bận rộn hơn, thậm chí bận đến mức không có thời gian để phàn nàn bất cứ điều gì.
Lâm Dịch Tuấn cảm thấy rất không quen, nhưng anh cũng không nói ra được, trong lòng cảm thấy bất an, không thể kiềm chế được mà muốn nhìn điện thoại di động.
Sau đó, anh ấy phát hiện ra rằng đó là vì Lý Minh Vi đã không gửi bất kỳ tin nhắn nào cho mình gần đây. Cách đây vài ngày, rõ ràng là Lý Minh Vi đã cập nhật trạng thái trên phần mềm mạng xã hội của mình, đó có thể là một bức ảnh khi tham gia một hoạt động với các sinh viên khác. Anh ấy không thể chịu được mà đưa tay phóng to bức ảnh, và tìm thấy Lý Minh Vi trong bức ảnh nhóm, nhưng lại thấy một chàng trai khác đang ôm vai cô ấy, và cả hai người họ đều cười một cách vô cùng vui vẻ.
“Lâm Dịch Tuấn.” Khi Cư Hàn Lâm đi vào phòng làm việc của Lâm Dịch Tuấn, anh phát hiện anh ta lúc này đang ngồi ngẩn người, không biết đang suy nghĩ gì.
Lâm Dịch Tuấn giật mình lấy lại tỉnh táo, cầm lấy tài liệu trong tay Cư Hàn Lâm.
“Tôi vừa gửi tin nhắn cho anh, anh không thấy sao?” Không hiểu sao cả ngày hôm nay Lâm Dịch Tuấn không thấy tin nhắn của Cư Hàn Lâm.
Lâm Dịch Tuấn nhìn điện thoại di động, phát hiện Cư Hàn Lâm đã gửi một tin nhắn và yêu cầu mình đi lấy tài liệu, không ngờ sau một hồi chậm trễ không trả lời, chuyện này mới biến thành Cư Hàn Lâm đích thân đến văn phòng của anh ta và đã giao tài liệu cho mình.
“Anh hôm nay như thế này lần thứ mấy rồi?” Nhìn thấy Lâm Dịch Tuấn bộ dạng không giống bình thường, Cư Hàn Lâm cũng thấy rất kỳ quái: “Anh sao vậy?”
Lâm Dịch Tuấn vẫn lắc đầu.
“Hôm nay tôi cảm thấy hơi không thoải mái.” Sau đó Lâm Dịch Tuấn tiếp tục làm việc, bỏ qua chủ đề này.
Cư Hàn Lâm dường như trong đầu suy nghĩ đến chuyện gì đó, trầm ngâm bước ra bên ngoài.
Lâm Dịch Tuấn gần đây thật sự có rất nhiều việc phải làm, cũng sắp phải tiến hành một số cuộc khảo sát, trong công ty cũng có rất nhiều việc phải bận, Cư Hàn Lâm tự hỏi Lâm Dịch Tuấn có phải là đang quá mệt mỏi không.
Nhưng hình như Lâm Dịch Tuấn trước kia cũng sẽ không như thế này cho dù có mệt mỏi như thế nào.
Cư Hàn Lâm quay lại văn phòng với vẻ khó hiểu.
“Có chuyện gì vậy?” Lạc Cẩn Thi hỏi.
“Lâm Dịch Tuấn gần đây không ổn lắm, suốt ngày mất tập trung.” Cư Hàn Lâm cảm thấy không có gì phải giấu Lạc Cẩn Thi cả liền thành thật đáp.
“Hồn vía lên mây như vâỵ liệu có phải đã xảy ra chuyện gì với Lý Minh Vi không?” Lạc Cẩn Thi hỏi.
“Anh ta và Lý Minh Vi yêu nhau khi nào vậy?” Cư Hàn Lâm suy nghĩ một chút, nhưng cũng cảm thấy không đáng tin cậy, Lâm Dịch Tuấn sẽ không bao giờ thích một cô gái như vậy.
Cư Hàn Lâm và Lý Minh Vi đã gặp nhau vài lần, nhưng ấn tượng không tốt lắm, cô gái vẫn là có chút hơi ồn ào.
Lạc Cẩn Thi không buồn giải thích thêm với những người như Cư Hàn Lâm.
“Cậu và Lâm Dịch Tuấn gần đây xảy ra chuyện gì à?” Lý Minh Vi nhận được tin nhắn của Lạc Cẩn Thi, cảm thấy có điều gì đó không hiểu.
Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ càng, bản thân đột nhiên phát hiện gần đây cô quả thực rất ít liên lạc với Lâm Dịch Tuấn, thậm chí là còn không liên lạc.
“Mấy ngày nay tớ rất bận, ài.” Lý Minh Vi thở dài một hơi, thấy trong tay mình vẫn còn cầm rất nhiều thứ và tài liệu. Dường như mấy ngày nay của cô đều trải qua như thế này.
Mỗi ngày đều không nghĩ đến những chuyện khác, mỗi ngày cứ trôi qua lặng lẽ như thế, và ngay chính bản thân cô cũng hết sức mơ hồ mà để mặc nó qua đi. Đôi khi là do bài tập có quá nhiều, cũng có lúc là do tham gia các hoạt động, cũng vô cùng bận rộn.
Lạc Cẩn Thi ở bên này chỉ cần nghe thấy Lý Minh Vi nói, cũng có thể cảm giác được sự mệt mỏi đang ẩn chứa đằng sau giọng nói đó.
“Sao vậy?” Lý Minh Vi đột nhiên nhớ tới, Lạc Cẩn Thi có hỏi đến tên Lâm Dịch Tuấn.
“Lâm Dịch Tuấn sao vậy?”
“Anh ta cần đây có vẻ như tâm tình không được tốt cho lắm. Anh ta vừa làm việc vừa mất tập trung. Tớ đang nghĩ không biết có phải do câu không.” Lý Minh Vi cảm thấy không chắc chắn khi nghe những lời của Lạc Cẩn Thi. Cô ấy không nghĩ nguyên do là như vậy.
“Vì tớ, tớ thì có thể liên quan gì đến anh ấy? Anh ấy làm sao vì tớ…” Lời nói của Lý Minh Vi nghe có vẻ chua xót.
Đúng là bản thân cô đã từng cùng Lâm Dịch Tuấn tán gẫu, nhưng chuyện này có đáng là gì đâu cơ chứ?
Lý Minh Vi chưa bao giờ nghĩ rằng cô sẽ rời đi vào thời điểm đó, và cô đã nói những điều như vậy với Lâm Dịch Tuấn, và cô ấy luôn cảm thấy rằng mình chỉ là mơ tưởng mà thôi.
“Hai người thực sự là không có gì đó sao?” Lạc Cẩn Thi tò mò hỏi.
“Tớ đúng là đã có liên lạc với anh ấy trước đây, nhưng gần đây tớ không liên lạc với anh ấy nữa rồi.” Lý Minh Vi nói, nhưng cô cảm thấy đó chỉ là sự trùng hợp.
Lý Minh Vi nói vài câu, nhưng rồi lại không biết tiếp tục như thế nào: “Chuyện này cứ như vậy đã, tớ cúp máy trước đây.” Dứt lời cô vội vàng cúp điện thoại.
Nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ, trong lòng Lý Minh Vi có chút trống rỗng, đã lâu không liên lạc với anh, bản thân cô cũng không biết rõ liệu anh có phải là vì chuyện này mà phiền não không.
Nhưng nếu bản thân mình không đi tìm anh, thì anh cũng sẽ không đến tìm cô. Lý Minh Vi không cảm thấy Lâm Dịch Tuấn coi trọng bản thân mình, anh ấy chưa bao giờ tâm sự bất kỳ lời nào về bản thân với chính mình, như thể anh ấy là người ngoài cuộc trong câu chuyện của hai người vậy.
Lý Minh Vi không biết tại sao, sau một thời gian dài vắng bóng như vậy, cô cũng mất hết can đảm để liên lạc với anh, nhưng cô lại sợ rằng anh sẽ chỉ làm cho mình thêm đau khổ.
Cô chỉ biết thở dài một cách đầy bất lực.
Lâm Dịch Tuấn đã đưa bản báo cáo điều tra mới nhất đến văn phòng của Cư Hàn Lâm.
Anh và Cư Hàn Lâm đã nghi ngờ về Mục Đình Tương, vì vậy Cư Hàn Lâm đã yêu cầu Lâm Dịch Tuấn điều tra.
Nhìn thân phận của Mục Đình Tương, Cư Hàn Lâm rơi vào trầm tư.
“Mục Đình Tương là một đứa trẻ mồ côi, nhưng người đã nhận nuôi cô ta chưa bao giờ xuất hiện.” Lâm Dịch Tuấn biết rằng người nhận nuôi chính là chìa khóa thực sự của câu chuyện này.
“Được rồi.” Cư Hàn Lâm giờ đã biết rằng Mục Đình Tương đã được nhận nuôi, hơn nữa thông tin của người nhận nuôi là cực kỳ bí mật nên sự nghi ngờ càng cao hơn.
Lâm Dịch Tuấn và Cư Hàn Lâm bây giờ chắc chắn hơn, và cảm thấy rằng điều tra theo hướng này sẽ không vô ích.
“Lâm Dịch Tuấn, gần đây hãy nghỉ ngơi một tuần đi. Tôi thấy sức khỏe anh không được tốt lắm.” Cư Hàn Lâm không đi biểu hiện gì.
“Tôi không không có sao cả.” Lâm Dịch Tuấn vốn dĩ là muốn cự tuyệt.
“Nghỉ ngơi xong rồi quay lại từ từ điều tra cũng được. Kế hoạch giả của chúng ta vẫn chưa thực sự phát huy tác dụng.” Cư Hàn Lâm cũng nhấn mạnh, biết rằng lúc đầu Lâm Dịch Tuấn nhất định sẽ không đồng ý.
“Được.” Lâm Dịch Tuấn cuối cùng chịu thua.
Dạo gần đây anh thật sự không có cách nào làm cho lòng mình bình tĩnh lại, chỉ là vì chuyện Lý Minh Vi không liên lạc với anh sao? Hoặc cũng có thể vì những chuyện khác khiến anh phiền lòng. Trong anh bây giờ cô cùng khó chịu.
Để có thể trải qua bảy ngày này, bản thân anh cũng không thể biết được mình sẽ phải làm gì. Anh là một người không thích nhàn rỗi và luôn thích tìm nhiều việc để làm. Trên thực tế, bây giờ anh cảm thấy rất ghen tị với Cư Hàn Lâm, còn lý do tại làm sao thì anh lại không muốn đi điều tra cụ thể.
“Ngủ ngon.” Lâm Dịch Tuấn đột nhiên nhìn thấy trong điện thoại di động hiện lên một dòng tin nhắn, cứ như đang nằm mơ, tên hiện thị trên màn hình là Lý Minh Vi. Cô không còn liên tục gửi cho anh những tin nhắn dài như trước nữa, mà bây giờ lại chỉ là một từ đơn giản như vậy. .
Lâm Dịch Tuấn hiển nhiên cảm thấy tim đập nhanh, nụ cười trên gương mặt dường như không kìm lại được.
Lâm Dịch Tuấn lập tức đặt vé máy bay cho ngày hôm sau, anh đã biết mình muốn làm gì nhất trong những ngày nghỉ này rồi.
Bên kia bờ đại dương, Lý Minh Vi cuối cùng cũng thu hết can đảm, sau khi gửi cho Lâm Dịch Tuấn một tin nhắn chúc ngủ ngon trước khi nghỉ ngơi, cô lại mất ngủ để chờ tin nhắn trả lời của anh.
Nhưng lại không thể chờ đợi câu trả lời của anh ấy.
Cô nắm chặt điện thoại di động trong tay, nội tâm cô vô cùng buồn bã.
Trong lúc chờ đợi như vậy, cô bất giác chìm vào giấc ngủ.
Khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, điện thoại vẫn nằm trong yên trong tay cô, nhưng vẫn không có gì thay đổi. Đã gần trưa, cuối cùng có thể nghỉ ngơi một ngày và có thể ngủ nướng muộn như vậy. Tính toán một hồi, có lẽ Lâm Dịch Tuấn trong nước cũng đang trong thời gian nghỉ ngơi, làm sao có thể không trả lời tin nhắn cô trong thời gian dài như vậy. Khi Lý Minh Vi còn không có thời gian để buồn, thì đã cảm thấy rằng có âm thanh náo nhiệt ở bên ngoài vọng lại.
Lý Minh Vi nhìn ra ngoài cửa sổ, mới nhận ra rằng đêm qua đã có tuyết rơi, và bây giờ bên ngoài ngập tràn một màu trắng xóa. Bản thân cô cũng cảm thấy trong lòng dường như có một khoảng trống vô hình, dường như sắc trắng tinh khôi kia sẽ chẳng có thứ gì có thể ngụy tạo được.
Nếu là cô trước đây, cô sẽ vô cùng hạnh phúc khi nhìn thấy bầu trời đầy tuyết như vậy, nhưng bây giờ lại như thế này, cô luôn nghĩ về quá khứ và nhớ về quá khứ.
Đột nhiên nhận được một tin nhắn đến từ Morris. Morris chính là chàng trai đã ôm vai Lý Minh Vi trong bức ảnh. Anh ta đúng như những gì Lâm Dịch Tuấn nghĩ. Anh ta chính là thích Lý Minh Vi.
“Bang bang bang bang.” Đột nhiên có người gõ cửa, thực ra Lý Minh Vi không cần phải suy nghĩ kỹ càng cũng có thể đoán được người đó là ai, chắc chắn lại là Morris.
“Xin chào.” Quả nhiên cánh cửa mở ra, Morris đang đứng ở cửa nở nụ cười, mặc một bộ quần áo dày, cứ như vậy trong bầu trời đầy tuyết.
Kỳ thật Lý Minh Vi biết Morris thích cô, anh ta thật giống một cậu bé tinh nghịch và hoạt bát, hoàn toàn khác với Lâm Dịch Tuấn.
Ở bên Morris, Lý Minh Vi cũng cảm thấy rất thoải mái, ngay cả khi cô có thể cảm nhận được phần nào trái tim của anh ấy, thì bản thân cô vẫn sẽ không cảm thấy xấu hổ với Morris.
Thời gian đầu, Lý Minh Vi rất khó để hòa nhập với cuộc sống ở đây, cô gặp rất nhiều điều chưa quen.
Và ở nơi đây, người đầu tiên mỉm cười với cô và đưa tay ra giúp đỡ chính là Morris. Thật kỳ lạ khi nói rằng trong trường có rất nhiều cô gái đáng yêu, còn anh ta là một chàng trai lịch lãm đẹp trai như vậy, nhưng anh ta lại bị thu hút bởi Lý Minh Vi.
Nhưng ngay cả như vậy, Lý Minh Vi dường như không có nhiều hứng thú với Morris, cho dù anh ta rất tốt. Có lẽ là do cô đã gặp Lâm Dịch Tuấn.