Ở trong phòng thờ Tuyết Như .Thẩm Mộ Diễn ,con người mà thường bị mọi người hay cho là lạnh lùng không cảm xúc .Lúc này anh sầm mặt lại ,đôi chân cũng dần dần quỳ gối xuống trước tủ thờ của Tuyết Như.
Mộ Diễn ngước mặt lên nhìn vào tấm hình của Tuyết Như cười chua sót.Sóng mũi lại có chút cay cay và khoé mắt như đang có một dòng nước sắp trào ra .
- " Minh Tuyết Như........Đây là lần thứ kể từ sau khi em mất anh mới gọi em thân mật như vậy........ Tuyết Như ,em ra rồi sao lại để anh không thể quên em được .Đã năm rồi mà."
Mộ Diễn lại nghẹn ngào nói tiếp.
- " Dù đã năm rồi nhưng mỗi lần gần tới ngày này giỗ của em thì anh lại có cảm giác trái tim của mình như bị ai đó bóp chặt, cảm giác đó thật khó chịu."
- " Hôm nay anh tới đây một phần là muốn tâm sự với em và cũng muốn tặng em một món quà sinh nhật của em mà anh chưa tặng được."
Thẩm Mộ Diễn lại lấy ra trong túi áo một cái hộp ,bên trong chiếc hộp đó là hai sợi dây chuyền .Anh cẩn thận lấy chúng ra và đưa lên trước tấm hình của cô gái đang tươi cười như hoa nhưng đáng tiếc nụ cười ấy lại không phải là hiện tại bây giờ đúng trước mặt anh.
- " Tuyết Như ,em còn nhớ sợi dây chuyền này chứ........đây là sợi dây chuyền trước khi mất em đã đưa cho anh còn một sợi là món quà anh muốn tặng em nhưng anh lại chưa kịp làm điều đó em đã ra đi mãi mãi.........hôm nay anh cũng muốn nói xin lỗi em ,anh đã thất hứa với em rồi........anh....a....nh.......anh không tìm được đứa bé gái trong hình này ,xin lỗi Tuyết Như anh đã không thể tìm được em gái của em và chăm sóc con bé rồi."
Vừa dứt lời nói thì ngay lúc này ,con đê mà anh xây dựng trong năm nay chảy ào ra một dòng nước như lũ .
[........]
Bên trong phòng ngủ, Ngô Doanh Doanh vừa thức dậy .Cô hoàn toàn không nhớ gì chỉ thấy đầu của mình rất nhức và toàn thân ê ẩm .Đột nhiên nhìn xuống ga giường cô liền lấy tay dụi mắt của mình cô hoảng hốt đưa tay bưng miệng .Ngô Doanh Doanh liền nghĩ thầm " trên ga giường này sao lại có vết máu này và ai là người giúp mình thay đồ tối hôm qua........chẳng lẽ".Doanh Doanh vội vàng đi làm vệ sinh cá nhân và thay đó. Sau khi xong tất cả cô đi ra khỏi phòng liền gặp Mộ Sơ đang đứng ngay căn phòng trước mặt cô không biết là anh ta đang làm gì ,Doanh Doanh lên tiếng hỏi.
- " Thẩm Mộ Sơ em đang làm gì ở đó vậy?"
Nghe được tiếng kêu của cô Thẩm Mộ Sơ bị giật mình liền quay đầu lại.
- " Chị.....chị dâu ,chị thức lúc nào vậy ?"
Doanh Doanh ngay lúc này đã đi lại chỗ của Mộ Sơ.
- " Chị cũng vừa thức thôi, Mộ Sơ em có gì đang giấu chị hả.Sau lại đứng đây."
- " Em....em.....em đâu có giấu gì đâu."
[......]
Bên trong phòng thờ ,Mộ Diễn đặt hay sợi dây chuyền lên tủ thờ và mở cửa đi ra ngoài. Ở bên ngoài Thẩm Mộ Sơ đang nói chuyện với Ngô Doanh Doanh đột nhiên anh cảm giác Mộ Diễn đang mở cửa ra ,anh liền nhanh kéo mạnh cửa đóng lại và nói.
- " Ở yên trong đó đi."
Doanh Doanh nghe câu nói này liền ngạc nhiên hỏi lại Mộ Sơ.
- " Em đang nói chuyện với ai vậy ,mà anh trai em Thẩm Mộ Diễn đâu rồi."
- " Ờ em không.....không em đâu nói chuyện với ai đâu chắc chị nghe nhầm rồi.......Anh hai đã đi ra ngoài từ sớm rồi chị dâu........bây giờ chúng ta xuống lầu đi chị ,sáng giờ em chưa ăn gì hết."
Doanh Doanh cũng không nghi ngờ gì thêm nhưng chiều nay khi Mộ Diễn về cô phải hỏi rõ anh ta về chuyện lúc nãy.
- " Ừm....Thôi xuống lầu đi rồi chị nấu đồ ăn sáng cho."
Bây giờ cũng chỉ mới h nên cũng không phải là trễ. Cả hai cùng nhau đi xuống dưới lầu thì gặp Thư Trạch.