Khi Thẩm Tinh Không tỉnh lại thì mọi người đã rời khỏi rạp chiếu phim đi ra ngoài.
Cô dụi dụi mắt, từ trong lòng Thẩm Chi Diệu cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy phần áo trên ngực anh có vẻ ươn ướt....hức...là nước bọt, cô lúng túng rút khăn giấy ra, lau lau trên ngực anh, vội vàng nói: “Sao mọi người đều đi hết rồi, thế mà anh không gọi em dậy?”
Thẩm Chi Diệu nắm chặt lấy tay cô anh nói: “Không cần lau nữa, chúng ta đi ăn cơm, anh đói lắm rồi.”
Thẩm Tinh Không cảm thấy rất mất mặt, rõ ràng nói hùng hồn là tới xem phim vậy mà lại ngả vào lòng anh ngủ cả một buổi tối, đúng là xấu hổ...
Hai người nắm tay nhau đi ra khỏi rạp chiếu phim, gió có phần khá lạnh, Thẩm Chi Diệu ôm chặt lấy Thẩm Tinh Không, dẫn cô đi về phía bãi đỗ xe.
Thẩm Tinh Không được anh dẫn đi giống như một con gấu con, anh nắm lấy tay cô, kể lại những tình tiết trong bộ phim cho cô nghe, rồi đoạn tỏ tình của nam chính và sự phản ứng của nữ chính thế nào...
Anh vừa kể mà nét mặt cũng rất biểu cảm và phù hợp với nội dung.
Thẩm Tinh Không cảm thấy trong lòng thật ấm áp, anh đã thực sự chăm chú xem phim chỉ vì bản thân mình, ngay cả cô cũng cảm thấy mấy bộ phim nghệ thuật kiểu đó cũng khiến người xem buồn ngủ...
Cô bước đi nhanh hơn, ôm vào eo anh, dựa đầu vào ngực anh hỏi: “Nếu như anh đói rồi thì chúng ta vào quán nào đó gần đây ăn cơm xong lại về nhà có được không?”
Thẩm Chi Diệu vì quá buồn ngủ mà hai mắt đỏ lên, nhìn cô giống như một cong gấu không đuôi ngả vào lòng mình, anh ôm chặt lấy cô, nghiêng má xuống đầu cô, giọng khàn khàn anh nói: “Nha đầu, anh thức cả một đêm, đổi lại là một chút quan tâm của em, đúng là không dễ dàng gì.”
Thẩm Tinh Không đưa tay lên xoa xoa mặt anh, trong lòng thấy thương anh: “Anh nói cứ như em đối xử không tốt với anh vậy....”
Thẩm Chi Diệu tự véo khẽ vào mặt mình để tỉnh táo hơn, anh cười vui mừng, nắm lấy tay cô: “Không phải không tốt, Tiểu Tinh của anh chỉ cần ở bên cạnh anh là đã đủ rồi...”
Thẩm Tinh Không nhìn vào mắt anh, cô cảm thấy bản thân mình giống như một con côn trùng bị rơi vào trong một bình mật vậy....
Càng ngày bị lún càng sâu....
Thẩm Tinh Không kéo tay anh tới một quán ăn nhỏ phía ngoài trường, cô gọi hai bát mỳ hải sản, anh là con người sạch sẽ, anh cầm giấy ăn lau bàn ghế hết một lượt, lại lấy khăn tay lau tay cho cô, anh nheo mày nhìn cô vừa gọi đồ ăn vừa ngồi xuống rồi nói: “Cẩn thận không làm bẩn hết tay áo.”
Thẩm Tinh Không bĩu môi, nhìn nét mặt miễn cưỡng của anh ngồi trên chiếc ghế dính dầu mỡ bóng loáng, nhìn chiếc áo sơ mi của anh có một vệt bẩn dầu mỡ...
Xem ra, sự sạch sẽ của anh cũng chỉ tùy người tùy lúc thôi...
Trong long Thẩm Tinh Không cảm thấy ngọt ngào, mỳ hải sản được bưng lên, cũng may anh không chê, ăn khá ngon miệng, Thẩm Tinh Không gắp tôm và cua đưa hết vào bát anh.
Cô cảm thấy sơ với anh thì bản thân chỉ có thể làm được những điều nhỏ nhặt thế này...
Thẩm Chi Diệu cúi đầu cười cười, cô bé nha đầu này hiếm có mới đối xử tốt với anh như vậy.
Hai người gần ăn hết, Thẩm Tinh Không đột nhiên nghe thấy bên cạnh có người gọi cô, cô giật mình ngẩng đầu lên nhìn, từ phía bên trong quán đi ra mấy người, người dẫn đầu là một người đàn ông đứng tuổi, phía sau có mấy người nhìn bộ dạng thì là học sinh.
Người đàn ông đứng tuổi đó chính là giáo viên dạy cô.
Thẩm Tinh Không đột nhiên cảm thấy căng thẳng, cô lập tức đứng thẳng người lên, cô lùi về phía bên cạnh mấy bước, rồi cô lại ý thức được hành động của mình dường như có chút không phải, cô dùng ánh mắt ra hiệu cho Thẩm Chi Diệu, anh lúc này đã đặt đũa xuống, nét biểu cảm vui mừng trên mặt cũng đã được thu về, trở nên lạnh lùng thờ ơ như ngày thường, lúc này anh đang dùng một ánh mắt khó miêu tả để nhìn cô, dường như đang đợi sự phản ứng của cô.
Thẩm Tinh Không chỉ cảm thấy có chút lúng túng, cô chào hỏi thầy giáo, cô nhìn mấy học sinh kia đang nhìn thăm dò người đàn ông ngồi phía đối diện với cô là Thẩm Chi Diệu.
Thầy giáo cười ha ha hỏi: “Thẩm Tinh Không à? Đi ăn cùng với bạn đấy à?”
Ánh mắt tò mò của mấy người bạn cùng trường khiến cô thấy lúng túng, người như Thẩm Chi Diệu cho dù là mặc những loại quần áo bình thường thì tự anh cũng phát ra một khí thế của kẻ cao ngạo, huống hồ, đồ của anh đều là những đồ được may đo và thiết kế kỹ càng.
Thẩm Tinh Không từ trong ánh mắt của những sinh viên kia nhìn ra vẻ chế giễu, cô không muốn để cho người khác suy đoán, cô chỉ có thể cố gắng bình tĩnh và giải thích: “Là chú Hai của em, chú ấy tới thăm em...”
Nhìn ánh mắt tò mò của bọn họ dường như đã bị dập tắt, Thẩm Tinh Không và người giáo viên đó nói chuyện với nhau vài câu rồi bọn họ rời đi trước, đợi tới khi quán ăn lại trở về trạng thái yên tĩnh cô mới quay đầu sang nhìn Thẩm Chi Diệu, thần sắc anh không có gì biến đổi, chỉ là ánh mắt thờ ơ đi, anh đặt đũa xuống nhìn cô: “Ăn no chưa?”
Thẩm Tinh Không đi lại gần anh cầm lấy tay áo anh, lắc đầu nũng nịu.
Thẩm Chi Diệu không nói gì, cúi đầu rút tiền ra, đặt trên bàn tệ rồi anh đứng lên đi ra ngoài cửa.
Thẩm Tinh Không biết chắc chắn là anh giận rồi, cô đuổi theo hớt hải kéo tay anh lại: “Anh làm gì mà phải tức giận vì những chuyện bé tí như vậy?”
Thẩm Chi Diệu khẽ nhếch môi, anh mở chiếc điều khiển từ xa, giọng nói cũng thờ ơ: “Đúng thế, chuyện bé tí, việc gì anh phải tức giận?”
Thẩm Tinh Không nhìn anh tự mình bước lên xe đóng cửa lại, bỏ mặc cô đứng phía trước xe không biết làm thế nào.
Thẩm Chi Diệu khởi động xe, đợi cô một lát, hết kiên nhẫn anh liền nhấn còi, nhìn cô đứng đó với vẻ oan ức, hai tay anh nắm chặt lấy vô lăng, mắt nheo lại, cuối cùng thì vẫn không để mặc cô lại được, anh kéo cửa kính xe xuống, thò đầu ra nhìn về phía cô nói với ngữ khí lạnh lùng: “Rốt cuộc thì em có lên xe không?”
Thẩm Tinh Không bĩu môi, anh làm gì mà phải nói cái ngữ khí đó với cô chứ!
Cô không nói anh là chú Hai của cô lẽ nào trước mặt thầy giáo và bạn bè lại nói anh là bạn trai của cô?
Cô nhìn chằm chằm anh.
Thẩm Chi Diệu ngồi trên xe, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô, anh giống như Thẩm Tinh Không con báo gầm gừ trước khi nổi khùng lên.
Thẩm Tinh Không muốn quay người bước đi, cô sợ khi anh cáu lên với cô cô sẽ không chịu được, ngữ khí lạnh lùng cô cũng không chịu được huống hồ là khuôn mặt tức giận của anh lúc này.
Thẩm Tinh Không cũng tức giận, nhưng nhớ tới vừa nãy anh kiên nhẫn xem hết bộ phim trong khi rất buồn ngủ, nhớ tới bàn tay ấm áp và sự đối xử nhẫn nại của anh đối với cô...
Cô thở phì một tiếng, cô sải bước, tiến lại gần, mở cửa xe và bước lên.
Thẩm Chi Diệu liếc nhìn cô, lạnh lùng nói một câu: “Thắt chặt dây an toàn vào.”
Thẩm Tinh Không nhìn một bên mặt lạnh lùng của anh, cô chu mỏ ra định nói gì đó với anh nhưng nhìn bộ dạng đó của anh cô lại thôi.
Cô hức hức rồi tự chỉnh lại quần áo mình cho ngay ngắn, trong lòng thầm nghĩ, đồ nhỏ nhen!
Vào cái hoàn cảnh đó cô còn có thể làm thế nào, anh cũng không nói gì, chỉ nhìn cô không biết nên làm gì.....
Oán trách anh một lượt, Thẩm Tinh Không lại cảm thấy không chịu được sự đối đãi lạnh nhạt này của anh, suốt chặng đường cô lấy hết dũng khí lên tiếng nói những chuyện vu vơ kiểu như hôm nay trời nhiều sao quá, gió thật lạnh...nói chung là những lời ngốc nghếch đó, nhưng anh không tham gia nói cùng một câu nào, mặc kệ cô cứ tự nói tự nghe như một kẻ ngốc.
Về tới nhà cũng đã khá muộn, cô chưa từng bị anh đối xử lạnh nhạt thế này, cô nghĩ vừa nãy bản thân mình sai ở chỗ là không nên nói quả quyết như vậy...
Cô thập thò nhìn Thẩm Chi Diệu, anh từ trong phòng tắm đi ra, cũng chẳng thèm liếc nhìn cô một cái mà đi thẳng vào phòng ngủ bên cạnh.
Anh chẳng thèm quan tâm tới cô nữa rồi, Thẩm Tinh Không cảm thấy rất khó chịu, cô đi tắm, tới lúc từ trong phòng tắm đi ra, cô thấy phòng bên cạnh đã bật đèn, Thẩm Tinh Không khi giả vờ đi qua cửa cô nghe thấy tiếng gõ bàn phím trong đó.
Anh ở đó làm việc, có phải là định ngủ lại đó không?
Thẩm Tinh Không đi đi đi lại ngoài phòng khách, cô cảm thấy bản thân mình giống như con chó con bị chủ nhân bỏ rơi vậy...
Do dự một lát, cô đi làm nóng một cốc sữa.
Nếu như anh vẫn chẳng để ý tới cô thì cô cũng không biết làm thế nào...
Người đàn ông này lúc nổi nóng thì không nói một tiếng nào mà sẽ không thèm để ý tới người khác, cô sắp phát điên lên với thái độ này của anh rồi...
Cô đứng ngoài cửa hít thở một hơi thật sâu, rồi lấy hết dũng khí bê cốc sữa ấm vào trong.
Thẩm Chi Diệu gập chiếc máy tính lại, ngẩng đầu liếc mắt nhìn cô, ngữ khí lạnh lùng: “Anh phải đi ngủ rồi.”
Thẩm Tinh Không nhìn anh với khuôn mặt đáng thương, cô hỏi lí nhí đủ để anh nghe thấy: “Anh có muốn uống sữa không?”
Thẩm Chi Diệu đi tới bên cạnh giường, lật chăn ra dựa lưng vào đầu giường, anh vỗ vỗ tay vào trán vẻ mệt mỏi và nói thờ ơ: “Em uống đi, anh đánh răng rồi.”
Thẩm Tinh Không nhìn anh nằm ở đó nhắm mắt lại, cô còn chưa kịp quay người bước đi thì anh đã tắt đèn.
Thẩm Tinh Không lúc này cũng tức điên lên, cô đặt cốc sữa xuống một bên, tiến lại gần anh, kéo chăn trên người anh ra, nói phẫn nộ: “Thẩm Chi Diệu, sao anh lại nhỏ nhen thế chứ?”
Thẩm Chi Diệu không nói gì, dựa người vào đầu giường, anh nhìn cô chằm chằm nhờ ánh sáng yếu ớt từ phía phòng khách chiếu vào.
Thẩm Tinh Không cảm thấy bản thân mình như vừa đấm vào mền bông vậy, cô bị cái cảm giác bực dọc này khiến cho khó chịu, cô giậm chân: “Sao anh tức giận vô lý thế không biết! Bao nhiêu người như vậy chẳng lẽ em phải thừa nhận anh là....là bạn trai của em à?”
Thẩm Chi Diệu cười lạnh lùng một tiếng: “Không cần thừa nhận, ở bên anh là một việc mà khiến em thấy xấu hổ, không muốn người khác biết thì đương nhiên em không cần thừa nhận rồi.”
Thẩm Tinh Không thấy anh vẫn nói kiểu giận dỗi, cô thở dài một tiếng, ghé lại gần anh, kéo tay áo anh: “Em không có ý đó, sao anh lại so đo với em những cái như thế chứ, đồ nhỏ nhen...”
Thẩm Chi Diệu thu tay về, giọng nói có vẻ mệt mỏi: “Thẩm Tinh Không, em có cách nghĩ của em, anh không thể miễn cưỡng hay ép buộc em được, em không thể đón nhận anh từ đáy lòng mình thì anh cũng không có cách nào khác. Không nói nữa, anh mệt rồi, em cũng đi nghỉ ngơi đi.”