Thẩm Tinh Không lười nhác nằm trên giường, mùi thức ăn thơm nồng bay tới, cô lật người lại, không ngủ được nữa rồi, cô mặc đồ vào và di ra khỏi giường, cô đi về phía nhà bếp liền nhìn thấy Thẩm Chi Diệu đang mặc tạp dề tay cầm chiếc muôi nấu canh.
Thẩm Tinh Không nhớ tới câu nói anh chỉ làm cơm cho một mình cô, cô tiesn lại gần, quàng tay ôm vào eo anh, dựa người vào lưng anh: “Nếu như bây giờ em chụp lại bộ dạng của anh rồi cho thuộc hạ của anh xem, liệu bọn họ có tròn xoe mắt lên không nhỉ?”
Thẩm Chi Diệu giơ tay ra phía sau lưng, véo vào eo cô: “Chẳng bằng chụp bộ dạng bây giờ của chúng ta lại, bọn họ mà nhìn thấy khéo hai đồng tử mắt lại nhảy cả ra ngoài.”
Thẩm Tinh Không nhìn chiếc tạp dề trên người, còn mình thì là bộ váy ngủ để hở vai….
Đúng là….
Cô nghển đầu về phía trước nhìn món ăn đang được xào trong chảo, cô ngẩng đầu nhìn anh: “Liệu anh có chê em là không biết làm gì không….”
Thẩm Chi Diệu vỗ vào người cô, bảo cô nhìn vào chảo: “Em nhìn cho kĩ đi, nha đầu, học dần đi, đây là công việc của em đấy.”
Thẩm Tinh Không nhắm mắt lại, cô nheo mày: “Em không nhìn thấy gì cả, không nhìn thấy.”
Thẩm Chi Diệu ôm lấy cô, hôn lên trán cô, anh cười: “Này, chúng ta sau này phân công công việc như sau, anh sẽ kiếm tiền nuôi gia đình, em chịu trách nhiệm nấu cơm cho anh ăn, thế có được không?”
Thẩm Tinh Không dựa vào anh, nhìn món ăn chín rồi, cô cầm đĩa đưa cho anh rồi lau mồ hôi trên trán cho anh, cô gọi tên anh nhẹ nhàng xuất phát từ con tim: “Thẩm Chi Diệu…”
Thẩm Chi Diệu cúi đầu xuống khẽ đẩy cô ra: “Cẩn thận bỏng, đi ra bàn ngồi đi.”
Thẩm Tinh Không cảm thấy cảnh tượng này thật hạnh phúc, có một người đàn ông thương yêu mình, một cảm giác rất đỗi yên bình vào buổi sáng sớm.
Thẩm Chi Diệu nấu đồ ăn rất ngon, Thẩm Tinh Không ăn không để lại miếng nào, trong lòng cô nghĩ, sau này chẳng biết tới bao giờ cô mới nấu ngon được như anh….
Ăn cơm xong, Thẩm Chi Diệu đang chơi đùa với cô thì chiếc điện thoại trong túi liền đổ chuông, Thẩm Tinh Không cầm lấy điện thoại, trên màn hình hiện lên hai chữ Triển Lam, đột nhiên không biết lí do là gì mà mặt cô đỏ lên.
Cô đẩy Thẩm Chi Diệu ra, đứng lên, giọng nói Triển Lam đầy vẻ to mò, cười hỏi: “Tối qua phòng cậu trống trơn, đi đầu rồi đấy?”
Thẩm Tinh Không vừa đẩy Thẩm Chi Diệu đang sà lại gần vừa lắp bắp: “Tớ…thì tớ….”
“Không cần giấu tớ nữa đâu, nghe giọng nói của cậu là tớ đã biết cậu vừa trải qua sự vận động mệt mỏi rồi…tớ gọi điện hỏi cậu một câu, bộ phim mà mấy hôn trước tớ nói với cậu ấy, hôm nay chiếu, cậu có đi không? Vé của tớ cho cậu, hai vé, cậu có thể đưa ai đó đi cùng mà xem, đúng hôm nay tớ có việc không đi cùng cậu được.”
Thẩm Tinh Không véo mạnh vào bàn tay đang luồn vào trong áo của mình một cái, muốn giải thích nhưng Triển Lam không cho cô cơ hội, cô bạn liền nói tiếp: “Tớ để ở trong phòng cậu ấy, cậu quay về mà lấy, hay lắm đó, mau đi đi, coi như là để hiểu nhau hơn, trong rạp chiếu phim tối như thế, muốn làm gì thì làm…he he….”
Thẩm Tinh Không đỏ mặt lên tắt máy đi, giơ tay lên đánh vào người Thẩm Chi Diệu: “Anh nhìn đi, em bị bạn học cười rồi đấy! đều tại anh hết!”
Thẩm Chi Diệu cười cười, vỗ tay vào lưng cô, để cô ngả vào người mình: “Ừm thi tại anh, tại anh hết. Bạn em tìm em có việc gì thế?”
Thẩm Tinh Không chu mỏ ra nói: “Cậu ấy bảo em đi lấy vé xem phim, anh có muốn xem không? Phim nghệ thuật, có phải anh không thích xem không?”
Thẩm Chi Diệu cười trêu chọc: “Hình như anh còn nghe thấy một câu bảo rạp chiếu phim tối lắm, muốn làm gì thì làm?”
Thẩm Tinh Không lập tức đẩy anh ra, con người này đúng là dường như chẳng có gì làm anh thấy xấu hổ, cô không biết anh lấy đâu ra tinh thần mà hễ cứ gần gũi nhau là anh lại nghĩ ra đủ trò rồi hành động hết sức mãnh liệt.
Thẩm Chi Diệu cũng ngồi lên nhìn cô: “Em thích xem thì chúng ta cùng nhau xem, dù sao thì hôm nay anh cũng rảnh không có việc gì, chúng ta cùng nhau nghỉ ngơi vài hôm rồi về nhà ăn Tết, ông nội em đã nói rồi đấy, nếu như em không quay về thì ông ấy sẽ bay đến đây cho em một trận.”
Thẩm Tinh Không suy nghĩ một lát, cô thấy điều gì phải đối mặt thì trước sau gì cũng phải đối mặt, nếu cô đã cùng với Thẩm Chi Diệu tiến tới bước này thì cuối cùng ông nội cũng sẽ biết, cô cũng không thể trốn tránh người nhà cả đời này được….
Nghĩ vậy cô liền gật gật đầu, sau đó cô chạy vào trong phòng thay đồ ra.
Vừa định đóng cửa lại thì có một cánh tay luồn vào chặn giữa cánh cửa.
Cô giật mình, quả nhiên ngay sau đó Thẩm Chi Diệu liền luồn người vào theo, anh đi vào như điều đương nhiên, cởi chiếc áo phông ra, rồi lại cởi cả quần….
Thẩm Tinh Không lập tức vội vàng kêu lên rồi bảo anh dừng lại rồi ném chiếc gối về phía anh: “Này!”
Thẩm Chi Diệu khoanh tay lại nhìn khuôn mặt đỏ như gấc của cô, anh nhướn mày: “Làm sao thế?”
Thẩm Tinh Không hậm hực: “Anh cố ý chui vào đây đúng không!”
Thẩm Chi Diệu cười cười: “Có gì không được chứ? Dù sao thì chúng ta sớm cũng đã nhìn hết của nhau rồi, khéo em còn không biết trên chân em có một vết bớt ấy nhỉ?”
Thẩm Tinh Không lúng túng, cô cảm thấy rất bất lực trước những hành động và lời nói của anh, cô đi ra ngoài cửa: “Thôi được, anh thay đi, em đi ra ngoài là xong! Đồ khốn!”
Thẩm Chi Diệu cười cười, ánh sáng màu vàng chiếu lên trê khuôn mặt anh – nụ cười dường như đang cảm thấy vô cùng hạnh phúc….
Thẩm Tinh Không và Thẩm Chi Diệu từ trên xe bước xuống, cô nhanh nhảu chạy lên phòng ký túc lấy vé, Triển Lam vẫn còn viết lại một tờ giấy nói trêu cô, cô đi xuống nhìn thấy Thẩm Chi Diệu đang ngồi đó, vốn muốn mắng anh cho bõ tức thế nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt sáng ngời và đôi mắt sâu thẳm của anh….
Thôi được, coi như cô đã bị mê hoặc rồi, cục diện bây giờ cô có muốn tránh cũng không tránh nổi.
Phim năm giờ mới chiếu, bây giò vừa mới qua buổi trưa, Thẩm Chi Diệu cũng rảnh rỗi, anh liền nắm tay cô đi dạo xung quanh trong trường….
Vốn trong trường cũng không có nhiều người nhưng Thẩm Tinh Không luôn cảm thấy có điều bất an, cô sợ người khác nhìn thấy bản thân mình, cô liền đội mũ chiếc áo khoác lên, quàng lại khăn che đi cả nửa mặt, như vậy là cô chỉ có để lộ ra ngoài hai con mắt.
Thẩm Chi Diệu cảm thấy rất không hài lòng trước hành động của cô, đi được vài bước anh lại kéo chiếc khăn của cô xuống.
Thẩm Tinh Không né đi, nhìn bộ dạng có vẻ không vui của anh, cô chỉ có thể ghé lại gần ôm lấy em anh nịnh nọt: “Đừng giận mà, không phải là em cảm thấy ở bên anh thì làm sao….anh biết không, khi ông nội sắp xếp cho em tới đây thì lãnh đạo nhà trường đều biết em….”
Thẩm Chi Diệu nhìn ánh mắt tỏ vẻ đáng thương của cô anh lại mềm lòng, anh quàng tay vào eo cô hai người chậm rãi đi quanh trường.
Ánh sáng mặt trời buổi chiều mùa đông rất ấm áp, trong sân trường thưa thớt người, nhưng đa số trong số đó đều là những cặp đôi yêu nhau đang nắm tay nhau dạo bước.
Thẩm Tinh Không cho tay mình vào trong túi áo của Thẩm Chi Diệu, bàn tay cô được anh nắm chặt lấy ấm áo, cô ôm lấy eo anh, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể anh, cô cảm thấy cứ như thế này bước đi cô chẳng còn cảm thấy mệt nữa....
Đi dạo cả một buổi chiều, cô dẫn anh đi hết tới những nơi những ngõ ngách trong trường mà cô từng tới, Thẩm Chi Diệu nắm lấy tay cô, nhìn khung cảnh trong trường, anh khẽ thở dài – một nơi sạch sẽ và đẹp đẽ, trẻ trung thế này anh quên mất mình đã bao lâu chưa từng được tiếp xúc.
Anh ôm chặt lấy Thẩm Tinh Không, cô vẫn còn trẻ như vậy, thực ra anh cũng không dám chắc rằng sau khi cô được tiếp xúc với thế giới phồn hoa và phong phú này thì cô có còn giống như bây giờ - vẫn ở lại bên cạnh anh....
tuổi – một lứa tuổi tươi đẹp nhưng lại có sự thay đổi khó lường....
Thẩm Tinh Không kéo tay áo anh, cô vừa cười tay đưa cho anh một cốc trà sữa nóng, cô lắc lắc cốc trà sữa: “Anh mau nếm đi, hai tệ một cốc, chẳng khác gì cốc trà sữa mười mấy tệ bán trong căng tin của Triển Đức.”
Thẩm Chi Diệu đỡ lấy cốc trà sữa, uống một ngụm, ngọt khé cổ, anh chẳng thích chút nào, nhưng dưới ánh mắt và nụ cười mong chờ của cô anh vẫn uống hết nửa cốc, anh xoa xoa đầu cô, trong lòng cảm thấy chua xót, cô bé nha đầu này, anh chỉ nói có một câu “ngon lắm” mà cô đã vui như thế, dễ dàng thoải mãn như thế anh không biết anh nên vui hay là nên lo lắng cho cô đây.
Thẩm Chi Diệu và cô đi bộ hồi lâu, mãi cho tới khi tới giờ chiếu phim mới dừng lại, trên đường đi cô nói với anh, Triển Lam nói với cô rằng trong phim có một cảnh quay rất cảm động lòng người, sau nụ hôn dài hơn năm phút, chàng trai là nam chính đã ở bên cạnh giường bệnh của nữ chính và tỏ tình với cô gái rất cảm động.
Thẩm Chi Diệu xoa xoa trán, anh nhìn tên bộ phim đó thôi mà đã thấy đầu mình như thể đang to ra hơn vậy.
Thẩm Tinh Không và Thẩm Chi Diệu ngồi vào ghế trong rạp, cô cảm thấy rất thư giãn và thoải mái khi ngồi trong bóng tối như vậy, cô dựa vào vai Thẩm Chi Diệu nhìn màn hình sáng lên và tiếng nhạc vang lên, trong khu rạp đó không đông người lắm, âm nhạc cũng rất du dương....
Thế nhưng nhịp điệu có vẻ hơi chậm khiến Thẩm Tinh Không dần dần chìm vào trong giấc ngủ.
Thẩm Chi Diệu đánh thức cô mấy lần, nhưng cuối cùng thì cô vẫn không chịu được mà dựa vào vai anh ngủ thiếp đi, trước đó cô cũng không quên nhắc anh, khi nào tới đoạn chàng trai tỏ tình, khi nào tới đoạn có nụ hôn nồng nàn đó thì nhất định phải gọi cô....
Thẩm Chi Diệu đặt tay lên vai cô, để cô dựa vào lòng mình ngủ, anh hôn lên trán cô, trả lời nghiêm túc: “Được, em cứ ngủ đi, anh để ý giúp em.”
Thẩm Tinh Không túm lấy chiếc áo khoác của anh, được anh ôm lấy ngả vào lòng và ngủ.
Thẩm Chi Diệu cúi đầu xuống, má anh áp vào đỉnh đầu cô, anh hít hà hương thơm của cô thể cô – một cảm khác khiến anh thấy yên định, an bình...
Bộ phim mà cô gái nhỏ thích xem nên anh xem rất chăm chú, anh không để lọt một câu nào, anh chỉ nhớ rằng cô muốn xem.
Tối qua anh đã làm cho cô mệt lử, lúc cô khóc trong lòng anh vừa thấy thương vừa thấy ngọt ngào....
Nhìn cô được bản thân mình đưa lên đỉnh, anh cảm thấy bản thân mình và cô khi được hòa vào với nhau đó là sự gắn kết thân mật mà mãi mãi sẽ không xa rời....