Chương
Lục Xuyên Mạn sinh ra tại Lạng Sơn, một thành phố có nền kinh tế phát triển không mấy thịnh vượng, trên giấy khai sinh chỉ có chữ ký của mẹ chứ không hề có chữ ký của bố.
Hoắc Anh Tuấn lạnh lùng mỉm cười, xem ra Hoắc Trình Viễn thật sự là một người vô tình, dù là ai thì ông ta cũng thế.
Anh lật tài liệu về sau, cuộc đời của Lục Mạn Xuyên thật ra cũng không có điểm nào quá nổi bật. Nếu như bất buộc phải dùng một từ để miêu tả, vậy thì Hoắc Anh Tuấn sẽ chọn từ “khốn khổ”.
Năm tuổi khi Lục Mạn Xuyên học tiểu học, mẹ anh ta vì một trận lở đất trên công trình xây dựng mà mãi mãi bị vùi sâu ở đó.
Lúc ấy, Lục Mạn Xuyên có lẽ vẫn chưa biết bố ruột của mình là ai, càng không biết đến người anh trai cùng cha khác mẹ Hoắc Anh Tuấn đang sống những ngày tháng muốn gì được đó tại Hà Nội xa xôi. Cuộc sống xa hoa, giàu sang phú quý mà Hoắc Anh Tuấn có được là những gì một người nhỏ bé như Lục Xuyên Mạn có nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Cũng có thể vì như vậy, khi Lục Xuyên Mạn phát hiện ra thân thế của mình, hạt mầm chôn chặt nhiều năm trong chốc lát xuyên qua lớp đất cẵn cõi, mọc lên thành một cây cao ngất trời che nắng che mưa.
Từ khi tuổi đến tuổi, anh ta phải nỗ lực hơn người bình thường cả ngàn lần, anh ta muốn có một tương lai đàng hoàng. Lục Xuyên Mạn không quan tâm đến ánh mắt ghẻ lạnh về chế giễu mình, mỗi tháng anh ta đều sẽ đến nghĩa trang lạnh lẽo nói chuyện cùng mẹ, tâm sự những điều giấu kín trong lòng.
Anh ta chỉ kể cho mẹ nghe những chuyện tốt đẹp chứ không bao giờ kể những chuyện đau lòng.
Thế nhưng bỗng nhiên có một ngày, anh ta phát hiện ra trên thế giới này có quá nhiều điều bất công, những thứ anh ta ngậm đắng nuốt cay mới có được lại là những thứ đồ chơi không đáng tiền trong mắt người khác.
Khoảnh khắc phát hiện ra mình là con riêng của Hoắc Trình Viễn, quỹ đạo cuộc đời của Lục Xuyên Mạn đã ầm thầm thay đổi, bước sang một trang mới.
Hoắc Anh Tuấn nhìn đống tìa liệu trong tay, anh buồn bã nghĩ nếu như anh là Lục Xuyên Mạn, anh cũng sẽ hận Hoắc Trình Viễn và cũng sẽ muốn ông ta phải chết.
Không, phải nói là một kẻ cặn bạ như Hoắc Trình Viễn hoàn toàn không nên sống trên đời này…
Đợi đã…
Hoắc Anh Tuấn đột nhiên nhận ra có điểm gì đó không đúng.
Khi Lục Xuyên Mạn ra đời, khi mẹ anh ta mất, khi Lục Xuyên Mạn bị bạn cùng trường bắt nạt đến mức đầu chảy máu, Hoäc Trình Viễn vẫn giống như không có chuyện gì xảy ra. Có lẽ, ông ta không hề muốn nhận đứa con riêng Lục Xuyên Mạn.
Thế nhưng năm đã trôi qua, Lục Xuyên Mạn đã trưởng thành, tại sao Hoắc Trình Viễn lại đột nhiên làm sáng tỏ thân phận của anh ta?
Lẽ nào là vì muốn tìm cho Hoắc Anh Tuấn một đối thủ mạnh để tranh nhau kế thừa gia tài sao?
Nếu như thế thì thật nực cười.
Vậy năm đó rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Trên tập tài liệu này không hề có ghi chép gì.
Hoắc Anh Tuấn nhạy bén đoán được rằng sự việc xảy ra từ sau khi Lục Xuyên Mạn tuổi.
Năm Lục Xuyên Mạn tuổi, anh ta đã nhập viện tháng.
Anh ta mắc bệnh nặng sao?
Hoắc Anh Tuấn cau mày, chuyện này anh chưa từng biết.
Là linh tính mách bảo anh răng bí mật có liên quan đến Lục Xuyên Mạn có thể sẽ được tìm kiếm trong thời gian tháng anh ta nằm viện này.