Chương
“Dạ…được ạI” Bé hai ngay lập tức trở nên vui vẻ. Cậu bé chưa từng nghĩ đến còn có chuyện tốt như thế nữa, có một ông bố giàu có thật tuyệt vời!
Tiếp sau đó là đến Thi Tịnh, thế nhưng trước khi Hoắc Anh Tuấn kịp rút ra chiêu bài hấp dẫn cô bé, Thi Tĩnh đang mỉm cười và mở rộng vòng tay với anh: “Được, được ạ! Bố đưa Thi Tịnh đi đâu con cũng đều đi với bố!
Trái tim của Hoắc Anh Tuấn ngay lập tức tan chảy thành socola ngọt ngào béo ngậy. Trong lúc đang cảm động anh cũng không quên ước rằng Đường Hoa Nguyệt có thể đối xử ngọt ngào như con gái với anh, thì anh thật sự không còn gì hối hận trong đời nữa!
Hoắc Anh Tuấn từ lâu đã muốn đưa ba bảo bối đáng yêu này đi dạo một vòng. Anh nóng lòng muốn nói với cả thế giới Hoäc Anh Tuấn anh có những đứa con sinh ba đẹp nhất thế giới!
Lúc này anh đã có cơ hội rồi, anh lập tức tìm hết quần áo và giày dép đã mua cho các con trước đó, chất đầy trong phòng khách đến mức không còn chỗ nào để đi nữa, rồi anh còn ngắm mấy bộ đồ trước gương. Ba đứa trẻ cực kỳ hứng thú, chúng đưa theo Que Kem Nhỏ cùng nhau đi xung quanh núi quần áo xa xỉ.
Mãi đến gần trưa, Hoắc Anh Tuấn mới chọn đồ xong cho đứa trẻ, đầu anh mồ hôi nhễ nhại, anh bảo trợ lý lái chiếc xe xịn nhất của mình, đưa cậu chủ nhỏ và tiểu công chúa đến chỗ làm.
Thời tiết tháng ở Hà Nội thật đẹp, ánh nắng xuân chan hoà khắp nơi, hoa tươi nở rộ rực rỡ. Hoắc Anh Tuấn đeo kính râm che kín mặt, mặc áo khoác kiểu safải, áo sơ mi màu rượu champagne nhẹ nhàng, anh mở hai cúc ngực để lộ phần cổ và xương quai xanh, cùng với chiếc quần âu ôm và đôi giày Oxford cùng màu được kết hợp với nhau để khiến chân anh trông dài hơn.
Ba đứa nhỏ cũng đeo kính râm kiểu giống bố, chúng diện những bộ hàng hiệu dù có nhiều tiền cũng không thể mua được, mỗi đứa trẻ một phong cách riêng. Ba bố con nhìn như bước ra từ ống kính của chương trình quốc tế hoặc bộ phim bom tấn của Hollywood.
Cùng với vẻ kiêu hãnh ngời ngời của Hoắc Anh Tuấn, trên người anh toát ra sự phóng khoáng, phụ nữ đi qua đều khó lòng cưỡng lại được, ánh mắt như dán chặt lên người anh.
Hoắc Anh Tuấn làm ngơ những ánh mắt ngưỡng mộ anh ôm ba đứa bé vào xe, giúp các con thắt dây an toàn: “Đi thôi các con, bố dẫn các con đi trải nghiệm cuộc sống”
Cả GS đều nhận được tin tổng giám đốc sắp quay lại, ai đấy đều hết sức kích động. Rõ ràng khi Hoắc Anh Tuấn ở đây, mỗi ngày họ đều phải làm việc cực nhọc, còn phải đối diện với sự kiểm tra khắt khe của cấp trên, thế nhưng bao nhiêu lâu thế Hoäc Anh Tuấn không ở đây, những nhân viên này đều cực kỳ nhớ anh.
Được ngắm nhìn khuôn mặt đẹp trai cũng ông chủ cũng tốt mà…Tất cả các nhân viên nữa của GS lập nhóm đông đảo hơn người đầy ắp ảnh chụp lén ông chủ, rồi ảnh từ truyền thông. Ngoài việc đêm khuya vất vả tăng ca theo kịp dự án, những cô gái nhỏ này còn dựa vào sắc đẹp của sếp để sống qua ngày.
Tổng giám đốc Hoäc mệt mỏi, bọn họ còn đau lòng hơn mẹ của anh. Nếu khuôn mặt anh rạng rỡ, bọn họ cũng vui mừng theo. Thật khó nói đó rốt cuộc là tâm trạng gì.
Mặc dù sếp Hoắc bắt tăng ca không chút tình người, huấn luyện nhân viên như huấn luyện chó nhưng anh rất hào phóng!
Ngày nào cũng có đồ ăn vặt, rồi trà chiêu, hôm nào kết thúc dự án cũng vung tay mua những món quà giá trị cho nhân viên.
Vì thế Hoắc Anh Tuấn “mất hút” gần hai tháng nay khiến mọi người thấy trống trải. Khi biết ăn sắp quay trở lại công ty, tất cả mọi người đều nhảy dựng lên vì phấn khích, giống như trẻ con nhận được quà vậy.
Cho đến khi những bức anh được gửi vào nhóm đã khuấy động cả công ty.
“Đây là ai? Tôi hóng với!”
“Mẹ ơi, đây là thật hay giả thế? Giám đốc Hoắc của chúng †a thay đổi phong cách rồi! Cuối cùng anh cũng cởi bỏ mấy bộ vest đó. Đẹp trai chết mất thôi…”