Chương
Vừa mới bắt đầu, anh ta rất hứng thú. Nếu như Đường Hữu Thiện có thể nhớ lại toàn bộ chuyện vào ngày ông ấy ngã xuống, Đường Hoa Nguyệt nhất định sẽ biết được người suýt chút nữa giết chết bố ruột của mình chính là Lục Xuyên Mạn.
Nếu chuyện này xảy ra, cô ấy nhất định sẽ đào ra nơi ẩn nấp của anh ta bằng bất cứ giá nào.
Chỉ nghĩ như vậy thôi, Lục Xuyên Mạn không thể chờ đợi thêm được nữa. Thế nhưng thời gian sau, Lục Xuyên Mạn bắt đầu trở nên cáu kỉnh và hoảng sợ.
Tại sao vẫn chưa có ai đến tìm anh ta? Tại sao vẫn chưa có ai đến bắt anh ta qua đó? Anh ta đến đây để che giấu mọi chuyện và chờ đợi thời gian để lấy lại sức mạnh của mình chứ không phải giống như một con rùa rụt cổ!
Đại dương bao la sâu thẳm và tràn đầy bí ẩn, ngày qua ngày, bình minh và hoàng hôn vẫn theo cùng một quỹ đạo. Lục Xuyên Mạn dần dần cảm thấy dường như anh ta đã bị cả thế giới lãng quên trên hòn đảo biệt lập này. Anh ta trở thành con tốt bị bỏ rơi, dù có rơi khỏi bàn cờ cũng không ảnh hưởng gì đến tiến độ của ván cờ.
Đây là chuyện mà Lục Xuyên Mạn không thể nào chấp nhận nổi.
Thế nhưng anh ta cũng không phải thằng ngốc. Trước khi đến hòn đảo này, anh ta không những đem theo tất cả những gì liên quan đến cuộc sống của bản thân và gia đình, mà anh †a còn mang theo tất cả những gì về Hoắc Trình Viễn mà anh †a đã thu thập suốt bao nhiêu năm. Anh ta đồng thời còn gửi cho người thân cận với mình, dặn dò anh ta nếu như hai tháng sau mà không thu thập được tin tức gì của mình thì phải đăng trước một đoạn nhỏ lên.
Anh ta tính toán ngày tháng, bây giờ cũng sắp đến lúc đó rồi…
Nghĩ đến đây, đôi mắt đỏ ngầu của Lục Xuyên Mạn ánh lên một nét nham hiểm.
Ba ngày sau, một bài báo với tiêu đề giật gân xuất hiện trên khắp các trang báo ở Hà Nội, thêm vào đó còn được đăng lên rất nhiều các trang web giải trí khác nhau.
Hoắc Trình Viễn ngồi trong phòng sách của nhà họ Hoắc, khi đọc được những thông tin này, ông ta gần như chết lặng. Vị quản gia trung thành nhín thở pha một tách trà nhân sâm.
“Thưa ông chủ, sao ông chủ lại tức giận như vậy? Chuyện như này cũng không lấy gì làm lạ, nhà họ Hoắc cũng không phải duy nhất, mọi người cũng sẽ không làm gì quá đáng. Ông chủ cứ nhìn ông vua cở bạc, rồi cả nhiều người khác cũng không được sắp xếp rõ ràng. Hơn nữa, hai năm nay, nhà họ.
Hoắc đã trải qua rất nhiều tai tiếng va các khủng hoảng lớn nhỏ, tôi tin rằng lần này sẽ không bốc đồng như thế nữa…Trong tập đoàn cũng cài người rồi. Chuyện này có lẽ sẽ không ảnh hưởng quá nhiều đến cổ phiếu nhà họ Hoắc đâu”
Hoắc Trình Viễn vò nát tờ báo trong tay rồi ném lên trên nền đá cẩm thạch. Có thể thấy trong lòng ông ta đang giận dữ đến mức nào.
Dòng tiêu đề dài ở trên cùng tờ báo: “Tin sốc! Bắt đầu từ lịch sử tình trường đầy phong lưu của người đứng đầu như họ Hoäc! Đứa con ngoài giá thú đã được ông nuôi dưỡng suốt bao nhiêu năm, GS và nhà họ lục thật sự là người một nhà?”
Hơn nữa tiêu đề còn được in màu đỏ đậm thật bắt mắt.