Chương
Đầu tháng , cuối cùng Hoắc Anh Tuấn và Đường Hoa Nguyệt cũng trở về Hà Nội. Vừa rời khỏi sân bay, bầu không khí đặc biệt của riêng Hà Nội đã bay vào mũi cả gia đình. Thi Tịnh phấn khích hét lên: “Wow, cuối cùng cũng trở về Hà Nội rồi!”
Nói xong, cô bé bỏ bố mẹ chạy theo hai anh trai đến trung tâm lấy hành lý đợi người ta đưa Que Kem Nhỏ ra.
Đường Hoa Nguyệt bất lực lắc đầu, cô nói với Hoắc Anh Tuấn: “Lát nữa em phải đi đến công ty một chuyến, anh và các con về nhà trước đi nhé. À phải rồi, các dì giúp việc đều đang nghỉ cả rồi, không biết bây giờ trong nhà thế nào nữa. Tốt nhất là anh nên thu dọn nhà cửa đi, em sợ ở nhà nhiều bụi quá sẽ không tốt cho đường hô hấp của bọn trẻ đâu”
Bây giờ Đường Hoa Nguyệt cảm thấy thoải mái hơn khi nhờ vả Hoắc Anh Tuấn, hoàn toàn không còn chút bối rối nào như lúc mới biết Hoắc Anh Tuấn ứng tuyển làm trợ lý riêng cho cô. Bản thân Hoắc Anh Tuấn cũng rất thích thú cảm giác được Đường Hoa Nguyệt xem anh như “người của cô”. Cảm giác được cô giao việc cho khiến anh cảm thấy cực kỳ phấn khích, anh vui vẻ thực hiện nhiệm vụ của mình.
Thế nhưng Lục Xuyên Mạn đang ở hòn đảo xa xôi nơi Đại Tây Dương không hề có tâm trạng tốt đẹp như vậy.
Anh ta và Lục Bạch Ngôn đã bị kẹt ở đây nhiều ngay như vậy, lão cáo già Hoäc Trình Viễn ấy cũng không thèm hỏi han một câu. Lúc trước, Lục Xuyên Mạn đứng ngồi không yên còn chủ động gọi điện thoại cho Hoắc Trình Viễn, ông ta lại bảo trợ lý trả lời điện thoại nói rằng ông ta không có thời gian nghe điện thoại!
Lồng ngực Lục Xuyên Mạn chứa đầy sự tức giận và uất ức, vốn dĩ anh ta còn tưởng mình đã uy hiếp Hoắc Trình Viễn thành công để ông ta cứu mình ra bởi anh ta nắm đẳng chuôi.
Nhưng anh ta không thể ngờ được rằng lão cáo già Hoắc Trình Viễn lại trực tiếp tống anh ta ra hòn đảo cô lập này!
Những con thuyền ra vào con đảo sẽ không cập bến nếu như không có lệnh của Hoắc Trình Viễn. Cả ngày Lục Xuyên Mạn nhìn sóng biển lênh đênh khiến anh ta cảm giác buồn nôn!
Lục Bạch Ngôn đã học lên lớp , đầu óc cậu bé cũng trưởng thành hơn những bạn nhỏ đồng trang lứa rất nhiều. Nếu như nói trước đây cậu bé chỉ hiểu một chút về những việc bố ruột của mình làm, thế nhưng từ khi đặt chân lên đến hòn đảo này, cậu bé đã biết được rất nhiều chuyện đẳng sau khiến cậu bé bàng hoàng.
Lục Xuyên Mạn cả ngày chỉ biết uống rượu rồi nổi điên, anh ta còn ngửa mặt lên trời mắng chửi khi không liên lạc được với Hoắc Trình Viễn. Dù cho Lục Bạch Ngôn không muốn nghe, nhưng những lời nói đó cũng vang bên tai cậu bé non nớt.
Cậu bé nghe được về chuyện bố mình đã khốn khó thế nào khi còn nhỏ, rồi những hoài bão cao cả, trái tim biến dạng rồi cả khao khát trả thù…Những câu chuyện ấy khiến trong lòng cậu bé tràn ngập cảm xúc hỗn độn, cậu bé vô cùng sợ hãi. Cậu bé không thể ngờ được rằng người đàn ông cậu bé mong đợi từ khi còn nhỏ lại làm những chuyện còn đáng sợ hơn cả ác quỷ trong truyện cổ tích.
Lục Bạch Ngôn bắt đầu trở nên chán nản và lo lắng. Mỗi ngày cậu bé đều sẽ nhìn ngắm bức ảnh bị Lục Xuyên Mạn xé nát mà nhớ về em gái Thi Tịnh, hai cậu em trai và cả mẹ Đường Hoa Nguyệt.
Hằng đêm gối cậu đều ướt đẫm nước mắt, Lục Bạch Ngôn cũng cảm thấy oán hận. Cậu bé hận rằng tại sao cậu bé lại không được sinh ra trong nhà họ Đường, cậu bé hận tại sao.
Đường Hoa Nguyệt không phải là mẹ ruột của mình.
Cậu bé vẫn còn nhỏ, vẫn ở trong độ tuổi chưa biết số phận là gì mà đã phải tận mắt chứng kiến sự vô thường của cuộc sống.
Mặc dù Hoắc Trình Viễn đơn phương từ chối mọi sự giúp đỡ của Lục Xuyên Mạn, thế nhưng nhà họ Đường vẫn tìm cơ hội đánh rắn động cỏ, tung tin tức càng sớm càng tốt.
Vì thế ngay sau hôm Đường Hữu Thiện khôi phục trí nhớ, Lục Xuyên Mạn đã biết được chuyện này.