Chương
Vừa rồi cô đã được Tống Vu Quân cho ăn tới nỗi căng hết cả bụng, ngay cả thở còn khó khăn đây này.
Nếu như bây giờ còn ăn thêm nữa sợ rằng cô sẽ trở thành con lợn béo ú mất thôi.
Nhưng đây là tấm lòng của Hoàng Sơn, nếu như không nhận thì Hàn Nhi đúng là người không có phép lịch sự.
Đấu tranh tư tưởng mãi cô mới bấm bụng cầm lấy hộp đồ ăn của Hoàng Sơn, trên môi nở nụ cười xã giao cảm ơn anh ta.
Đặt hộp thức ăn trên đùi, Hàn Nhi ngập ngừng mở ra, sau khi nhìn thấy món đồ bên trong cô thở phào nhẹ nhõm.
Không phải là thứ gì đó quá nhiều, chỉ là một cái bánh sandwich nhỏ mà thôi.
Nhưng không sao, tấm lòng là quan trọng nhất, Hàn Nhi vui vẻ cầm bánh lên rồi nói với Hoàng Sơn.
“Cảm ơn nhé, bụng tôi đang đói meo rồi đây”
Nói xong còn làm động tác xoa xoa bụng, nụ cười xinh xắn xuất hiện trên môi của cô khiến cho Hoàng Sơn có chút giật mình.
Nhìn lại bộ dạng khác lạ của Hàn Nhi ngày hôm nay, anh ta có chút không quen.
“Trông cô xinh lắm đấy”
Hoàng Sơn không ngần ngại lên tiếng khen ngợi Hàn Nhi, bình thường cô chỉ mặc những bộ đồ đơn giản hoặc đồng phục của người làm mà thôi.
Anh ta chưa từng thấy Hàn Nhi mặc một chiếc váy nào như thể này.
Vả lại còn rất xinh xắn nữa chứ.
Hàn Nhi đang nhai nhóp nhép miệng liên bị lời khen của Hoàng Sơn làm cho giật mình, cô ho khụ khụ rồi dùng tay vỗ ngực liên hồi để không bị mắc nghẹn.
Ngay lập tức Hoàng Sơn liền đem chai nước suối qua cho cô, vội vàng nói.
“Nước đây cô mau uống vào đi, ăn uống thì phải từ từ thôi, vội vàng làm gì để rồi bị mắc nghẹn?”
Hoàng Sơn không hề nhận ra nguyên nhân chính làm cho Hàn Nhi phải sặc thức ăn chính là lời khen bất ngờ của anh ta.
Trước giờ khoảng cách giữa hai người rất xa, cũng không thường xuyên nói chuyện nên không được tính là thân thiết, cộng với bản tính không thích tiếp xúc với người khác như Hoàng Sơn mà bây giờ lại ngỏ lời khen Hàn Nhi sao? Đúng là biết cách dọa cho người khác SỢ.
Hàn Nhi nghẹn ngào không nói thành lời, cô ho tới mức muốn văng luôn cả lá phổi ra ngoài.
Nhìn thấy Hoàng Sơn đang luống cuống lo lắng cho mình như vậy, cô đành phải giơ tay lên ra hiểu bản thân mình ổn, không sao cả.
Như vậy Hoàng Sơn mới yên tâm được một chút.
Sau khi bình thường trở lại, câu đầu tiên mà Hàn Nhi nói chính là.
“Anh có biết chính lời khen của anh là nguyên nhân khiến cho tôi bị sặc không hả? Tự dưng khi không lại khen tôi làm gì, bộ ngày thường tôi xấu xí lắm hay sao? Hay là chỉ có hôm nay mới xinh, mấy hôm khác không xinh à?”
Câu nói của Hàn Nhi khiến cho Hoàng Sơn hơi chột dạ một chút, anh ta mau chóng lảng ánh mắt sang chỗ khác, không nhìn thẳng vào mặt Hàn Nhi nhưng vẫn trả lời đều đều, anh ta nói.
“ý của tôi không phải là như thế, mọi ngày cô rất xinh, nhưng hôm nay đặc biệt xinh hơn”
“Ô thế à? Vậy thì còn tạm chấp nhận được.
Mà sao anh lại chờ tôi ở đây mà không mau đi ngủ đi, bộ ngay mai anh không có việc gì làm à?”