Chương
Hàn Nhi chạy ra trước, Tống Vu Quân lững thững bước theo sau.
Cả hai đều không để ý có một cặp mắt đang theo dõi từng hành động của hai người không bỏ sót bất cứ chỉ tiết nào.
Hàn Nhi ba chân bốn cẳng chạy về nhà ở của nhân viên, bước chân của cô rón rén như con mèo nhỏ, vừa bước đi chậm chạp vừa nín thở để bước đi.
Cô sợ rằng ai đó sẽ phát hiện cô ngay lúc này.
Một tay của cô cầm cao váy cho dễ bước đi, một tay cầm guốc trên tay để không tạo ra tiếng động.
Khi gần tới nhà nghỉ Hàn Nhi liền nhìn thấy một bóng đen đang ngồi chờ mình ở phía trước.
Với tâm lý sợ hãi thì ba hồn bảy vía của Hàn Nhi không biết đã bay đi phương trời nào rồi.
Cô vội vàng nấp vào một cây cột bên cạnh rồi len lén nhìn về phía bóng đen.
Không lẽ là ma hay sao? Nếu không tại sao cứ ngồi yên bất động như thế? Hàn Nhi là một đứa sợ ma chính hiệu đó.
Mới đi đêm có một hôm mà đã gặp ma rồi sao? Số của Hàn Nhi không xui xẻo như thế chứ? Hai chân của cô đã run cầm cập vì sợ rồi đây này.
Ngay cả thở cô cũng không dám thở mạnh.
Ở góc tối như thế thì thịt của cô chính là miếng mồi béo bở cho lũ muỗi ở đây xông vào cắn xé, chúng nó thi nhau hút máu khiến cho Hàn Nhi ngứa điên người, toàn thân của cô phải uốn éo qua lại để đuổi lũ côn trùng chết tiệt này đi chỗ khác nhưng cũng không ăn thua cho lắm.
Thấy bóng đen kia vẫn ngồi chình ình ở đấy, Hàn Nhi muốn rớt nước mắt.
Cô không thể gọi làm phiền Tống Vu Quân giờ này được, nên đành phải gọi Hoàng Sơn ra cứu viện, chắc hắn giờ này anh ta chưa ngủ đâu.
Vẫn còn đang chăm chỉ tưới mấy cây hoa trong vườn thì hợp lý hơn.
Nghĩ tới đây Hàn Nhi vội vàng lấy di động ra bấm số điện thoại của Hoàng Sơn để nhờ anh ta tới cứu viện.
Đột nhiên ở phía trước vang lên tiếng chuông điện thoại nho nhỏ, Hàn Nhi vội vàng đưa mắt ra xem thì nhìn thấy bóng đen trước mặt mà bản thân tưởng là ma thì ra chính là Hoàng Sơn đang ngồi ở đó.
Ánh sáng loe lói của màn hình di động hắt lên khuôn mặt của người đàn ông, từng đường nét mờ ảo dần dần hiện ra giúp cho Hàn Nhi nhận biết được đó là người hay là ma.
Xác định rõ người trước mặt mình là Hoàng Sơn thì cô mới thở phào nhẹ nhõm một cái, mạnh dạn bước ra phía trước rồi li nhí gọi tên.
“Này! Hoàng Sơn! Tôi ở đây”
Vừa nói vừa vẫy vẫy tay ra hiệu cho người phía trước mặt.
Hoàng Sơn nhìn Hàn Nhi đang đứng trước mặt cũng vui vẻ được một chút.
Anh ta cầm theo một thứ gì đó trên tay, sau đó nhìn liếc xung quanh giống như sợ có người sẽ nhìn thấy, sau đó mới từ từ tiến lại Hàn Nhi.
Hai người cùng nhau tiếng về chiếc ghế cạnh khu vườn trồng hoa của Tống gia rồi ngồi xuống.
Lúc này Hàn Nhi mới để ý thấy Hoàng Sơn đang cầm một hộp thức ăn trên tay, ngay khi cô vừa đặt mông ngồi xuống anh ta liên đưa nó cho cô, giọng nói ân cần vang lên.
“Muộn như thế mà vẫn chưa thấy cô về, tôi đoán chắc rằng cô chưa ăn gì đúng không? Đây là một ít đồ ăn nhẹ tôi chuẩn bị cho cô, mùi vị có thể không được ngon cho lắm nhưng hy vọng nó có thể giúp cho cô xoa dịu cơn đói.”
Đối mặt với sự chu đáo của Hoàng Sơn khiến cho cô có chút ngại ngùng.