CHƯƠNG : LỰA CHỌN KHÓ KHĂN ()
“Sao? Anh tách ra, rồi sau đó sẽ tự thực hiện dự án này?” Lý Vũ Hân rất sốc.
“Ừ, là như vậy. Đây là việc riêng của anh, cho nên anh không nhất thiết phải kéo mọi người làm trò điên rồ với anh.” Diệp Lăng Thiên gật đầu nói.
“Ai đó đã ép anh làm việc này sao?” Lý Vũ Hân hỏi lại.
“Không ai ép buộc anh, nhưng anh phải làm, anh phải chấp nhận rủi ro này, cho dù kết quả cuối cùng thế nào, anh cũng phải làm.” Diệp Lăng Thiên nói.
“Em thực sự không hiểu tại sao lại đi phát triển một dự án hoàn toàn vô lý như vậy. Anh có thể giải thích rõ ràng cho em không? Anh biết không, giờ em đang sắp phát điên lên đây, anh có biết anh làm thế này có nghĩa là gì không? Nghĩa là những thứ anh vất vả nhiều năm gây dựng sẽ trở thành con số không, không còn gì nữa anh có hiểu không hả? ”Lý Vũ Hân gần như phát điên.
“Anh biết, nhưng anh phải làm điều này. Về lý do tại sao anh phải làm điều này, anh không thể nói với em được. Em cứ cho là anh đột nhiên phát điên đi. Được rồi, cứ quyết định vậy đi. Thời gian này sẽ bắt đầu tiến trình, tập đoàn chúng ta tiến hành giải tán thôi.
Cụ thể phân chia thế nào đến lúc đó chúng ta sẽ thảo luận cụ thể. Lý do chính để đến gặp em tối nay là để nói về điều này.” Diệp Lăng Thiên lại châm một điếu thuốc và chậm rãi nói. Nói xong anh đứng dậy, cuối cùng nói với Lý Vũ Hân: “Anh về đây, tạm biệt.”
Diệp Lăng Thiên nói xong liền mở cửa bước ra khỏi nhà Lý Vũ Hân.
Lý Vũ Hân ngơ ngác nhìn Diệp Lăng Thiên rời đi, lòng cô vô cùng bối rối, không hiểu tại sao Diệp Lăng Thiên lại phải làm như vậy, cô cũng muốn tìm hiểu xem Diệp Lăng Thiên ở thành phố Y đã xảy ra chuyện gì và ai là người đã ép anh phải làm điều này. Cô tự hỏi, trên đời này còn ai có thể ép buộc Diệp Lăng Thiên làm điều mà anh ta không muốn. Lòng cô đang rất buồn bực, khó chịu vô cùng.
Ngày hôm sau Diệp Lăng Thiên vừa đến công ty liền nghe thấy có người gõ cửa, anh còn chưa kịp nói mời vào thì cửa mở, Lý Vũ Hân bước vào.
Diệp Lăng Thiên hơi ngạc nhiên nhìn khuôn mặt tái đi của Lý Vũ Hân.
“Anh thực sự phải thực hiện dự án này sao? Không có chuyện sẽ thay đổi sao?” Lý Vũ Hân nói thẳng với Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên hơi sửng sốt, sau đó gật đầu nói: “Anh không có đường lui.”
“Vậy được, nếu đã vậy thì hãy phát triển dự án này.” Lý Vũ Hân nói thẳng.
Diệp Lăng Thiên trợn to hai mắt, hỏi: “Ý của em là?”
“Công ty này vốn dĩ thuộc về anh. Thực ra em chỉ là người làm việc cho anh. Anh cho em những cổ phần này, vốn dĩ thuộc về anh. Nếu anh đã muốn chấp nhận rủi ro, vậy thì em sẽ mạo hiểm với anh. Cùng lắm thì làm lại từ đầu.” Lý Vũ Hân thản nhiên nói.
Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Vũ Hân, lúc lâu sau mới nói: “Vũ Hân, anh rất cảm động vì em có thể đưa ra quyết định như vậy, nhưng anh thực sự không cần phải làm như vậy. Anh có thể mạo hiểm một mình. Không cần nhiều người cùng anh mạo hiểm đâu.
Công ty có được ngày hôm nay là em đã nỗ lực rất nhiều. Chuyện này là việc của riêng anh, anh không muốn kéo em theo, cũng không muốn kéo theo bất cứ ai trong số các em. Vậy nên anh chỉ xin nhận lòng tốt của em thôi. “
“Anh đang nói cái gì vậy? Chúng ta là công ty tập đoàn. Anh là cổ đông thứ nhất, còn em là cổ đông thứ hai. Anh muốn phát triển dự án thì cũng phải lấy danh nghĩa công ty, làm sao mà không kéo chúng em được?
Trừ khi giải tán công ty, giải tán mọi người. Ngoài ra, anh biết rõ dự án này lớn như thế nào cần bao nhiêu tiền. Anh có tự làm một mình được không? Thêm một người nữa có nghĩa là nhiều tiền hơn và hy vọng thành công hơn. Được rồi, không cần nói nhiều nữa. Nếu anh đã thích chơi đùa với số phận thì em chơi với anh vậy.
Em suy nghĩ rồi, dự án này không đơn giản, thực hiện nó anh phải nghĩ cho chu toàn, phải có một phương án cực kì hoàn chỉnh và chi tiết rồi mới hành động thực tế. Trước lúc đó, tốt nhất là đừng nói với bất cứ ai, tránh gây ra sự hoảng loạn.” Lý Vũ Hân nói.
Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Vũ Hân, một lúc lâu sau mới nói: “Vũ Hân, em cũng nói khả năng dự án này có thể không thành công. Em có biết kết quả nếu em mạo hiểm cùng anh không? Rất có thể cả hai chúng ta sẽ đều khuynh gia bại sản. “
“Khuynh gia bại sản? Em vốn cũng nghèo không có mồng tơi mà ăn ấy chứ. Ba năm trước, em vốn không có gì trong tay. Những thứ em có bây giờ là anh cho em. Nên chỉ là em sẽ trả anh tất cả mà thôi. Không còn gì thì thôi, có gì không được? Cùng đường quá thì bắt đầu lại. ”Lý Vũ Hân lãnh đạm nói.
Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Vũ Hân trong lòng vô cùng cảm động, cuối cùng gật đầu nói: “Được, dù thành công hay không, ít nhất hai chúng ta cùng ở bên nhau, nếu thua cũng không có gì quá kinh khủng, cùng lắm thì làm lại. Đời người không phải chỉ là một hành trình thôi sao?
Thực ra, đối với anh hay em, thêm tiền cũng chẳng có ý nghĩa gì, cùng lắm là cược một ván, dù là thắng hay thua, chúng ta không thẹn với lòng là được, hơn nữa, khéo lại thành công thì sao? “
“Anh định khi nào sẽ bắt đầu dự án này?” Lý Vũ Hân hỏi.
“Anh vẫn còn rất nhiều câu hỏi chưa tìm ra. Thế này, Vũ Hân, em đến thành phố Y với anh trong vài ngày tới. Em biết nhiều về những chi tiết này hơn anh, đến đó em sẽ nói chuyện trực tiếp với họ. Dự án này chúng ta phải làm, nhưng chúng ta cũng phải cố gắng hết sức để đấu tranh vì lợi ích của chính mình và tối đa hóa khả năng thành công. Vì vậy, chúng ta phải cố gắng ra điều kiện. “
“Họ là ai?” Lý Vũ Hân ngạc nhiên hỏi.
“Họ… em sẽ biết khi đến đó, nhưng em phải biết một điều, vấn đề này chỉ em và anh biết, em không được nói cho bất cứ ai. Đây là một bí mật quốc gia. Nếu nó bị rò rỉ thì không phải chuyện đùa đâu. ” Cuối cùng Diệp Lăng Thiên cũng nghiêm nghị nói.
Lý Vũ Hân kinh ngạc nhìn Diệp Lăng Thiên, cô gần như không thể hiểu ra Diệp Lăng Thiên đang nói cái gì.
“Nếu đã quyết định rồi thì kế hoạch tăng cường đầu tư vào các công ty dệt may trước đây không thực hiện nữa.” Cuối cùng, Diệp Lăng Thiên cho biết.
“Tại sao? Có mối liên hệ nào giữa chuyện này không?”, Lý Vũ Hân hỏi.
“Có, vì lúc đó công ty dệt may sẽ được một công ty lớn mua lại, với giá thu mua chúng ta sẽ rất hài lòng, nên không cần đầu tư vào nữa. Đầu tư bây giờ là lãng phí tiền bạc. Em hiểu ý anh đúng không?” Diệp Lăng Thiên nhẹ giọng nói.