CHƯƠNG : LỰA CHỌN KHÓ KHĂN ()
“Đây là Đảo Thanh.” Diệp Lăng Thiên chỉ vào bản đồ và nói, sau đó chỉ vào các hòn đảo bên cạnh nói tiếp: “Ba hòn đảo này được gọi là đảo Tam Tùng. Anh muốn phát triển ba hòn đảo này”.
Lý Yến trợn to hai mắt, nhìn nơi ngón tay của Diệp Lăng Thiên đang chỉ, sau đó ngẩng đầu nhìn Diệp Lăng Thiên, hỏi: “Đêm khuya anh tới đây chỉ để đùa với em?”
Diệp Lăng Thiên lắc đầu nói: “Anh nghiêm túc.”
Lý Vũ Hân nhìn bộ dạng nghiêm túc của Diệp Lăng Thiên, một lúc lâu không nói nên lời, một lúc sau mới nói: “Anh điên rồi sao? Muốn phát triển những hòn đảo này.”
“Anh không điên, anh rất nghiêm túc.” Diệp Lăng Thiên lại nghiêm túc nói.
Lý Vũ Hân hồi lâu vẫn chưa định thần lại, không biết nên trả lời như thế nào: “Được, trước tiên anh nói về cách muốn phát triển nó đi, nói ý tưởng của anh xem.”
“Anh vẫn chưa nghĩ đến chuyện này. Có thể là xây một khu du lịch hoặc một khu nghỉ dưỡng biệt thự.” Diệp Lăng Thiên suy nghĩ một chút rồi nói.
“Anh điên rồi, anh thật sự điên rồi, Diệp Lăng Thiên, em không hiểu sao anh lại đột nhiên có ý tưởng này. Trước hết, điểm đầu tiên là những hòn đảo này không phải anh nói muốn phát triển là phát triển được. Chính sách có cho phép không? Đây là nơi nào chứ?
Chỗ này gần Đảo Thanh, chỗ này như thế nào anh còn không rõ? Thường xuyên xảy ra tranh chấp quốc tế. Thứ hai, dù anh có thể nhận được quyền phát triển của những hòn đảo này, nhưng làm thế nào anh phát triển nó? Anh xây nhà như thế nào đây?
Làm sao chuyển vật liệu xây dựng qua đó? Không lẽ cứ kéo lê từng tàu một qua đó ư? Rồi công nhân xây dựng qua đó ăn gì uống gì dùng gì? Điểm thứ ba, cho dù anh có cách giải quyết hai điều phía trước, anh vẫn còn một vấn đề cuối cùng.
Anh xây dựng khu du lịch và khu biệt thự, nhưng ai sẽ đi du lịch đây? Ai sẽ mua nhà ở đó? Trên những hòn đảo này, không có sân bay, còn nếu đi tàu, thì cũng không có công ty hàng hải nào có lộ trình tới đây, người ta làm sao mà đi qua đây được?
Đến đây rồi thì anh định giải quyết vấn đề nước ngọt, điện đóm ra sao? Chẳng lẽ anh để những người này tồn tại trên hoang đảo, sống cuộc sống nguyên thủy? Anh nghĩ có ai đó sẽ đến đó không? Em chẳng nhìn ra những hòn đảo này có chút giá trị phát triển nào. Diệp Lăng Thiên, em thực sự không biết làm thế nào mà anh lại đột nhiên nảy ra một ý tưởng vô cùng kì lạ như vậy. ” Lý Vũ Hân thực sự hơi tức giận.
“Anh biết tất cả những điều này, và anh cũng đã cân nhắc kỹ lưỡng. Khó khăn quả thực rất lớn nhưng không phải là không giải quyết được. Theo anh được biết, hệ thống phát điện và lọc nước ngọt không phải là vấn đề quá lớn. Hiện nay những công nghệ này đang rất phổ biến rồi. Chỉ cần nghĩ cách thì đều có thể giải quyết được. “Diệp Lăng Thiên nói.
“Đúng, công nghệ hoàn toàn không phải là vấn đề, nhưng nếu anh thực sự có ý định làm điều này, anh có biết khoản đầu tư này sẽ khổng lồ như thế nào không? Làm thế nào anh thu hồi được khoản đầu tư này?” Lý Vũ Hân hỏi ngược lại.
“Không phải Thái Bình Dương có một đảo Hawaii sao? Hawaii có thể thành công, thì anh tin anh cũng có thể.” Diệp Lăng Thiên lại nói.
“Hawaii.” Lý Vũ Hân hơi tức giận, bực bội nói: “Hawaii là do cả nước B đang xây dựng. Người ta có thực lực lớn như thế nào, anh cũng mạnh như thế sao? Đây là chuyện có thể đùa được à. Chúng ta có bao nhiêu tiền? Anh bán toàn bộ công ty cũng chỉ được tỷ. Ngần ấy tiền có thể xây dựng một Hawaii? Diệp Lăng Thiên, anh có điên không? Anh có điên không? “
Diệp Lăng Thiên sững sờ ngồi ở đó, thật lâu không lên tiếng, hồi lâu sau mới nói: “Anh biết khó khăn là rất lớn, nhưng anh đã nghiêm túc suy nghĩ về nó. Kỳ thực nó không phải là không có giá trị. Bây giờ trong nước có rất nhiều người giàu.
Không phải những người giàu đang tìm kiếm một lối sống khác biệt sao? Trước hết, một khu du lịch có thể được xây dựng ở đây. Có thể sử dụng cả mô hình Bali và Hawaii, điều này cho thấy điều này hoàn toàn khả thi. Thứ hai, tại sao giá nhà đất ở Tam Á lại cao như vậy?
Tại sao người giàu muốn đến Tam Á mua nhà chỉ để đến đó nghỉ dưỡng? Liệu Tam Á có tốt hơn ở đây không? Chỉ cần anh xây được khu biệt thự, sắp xếp tốt mọi việc liên quan, quảng cáo được thực hiện tốt, anh nghĩ sẽ có rất nhiều người giàu sẵn sàng chi nhiều tiền để mua một ngôi nhà ở đây để nghỉ dưỡng. Điều này có thể làm được.
Tất nhiên, em nói đúng. Làm điều này sẽ cần khoản đầu tư rất lớn, nhưng em có bao giờ nghĩ, một khi chúng ta thực hiện được thì lợi nhuận thu về sẽ rất lớn, lớn đến mức cả em và anh đều không thể tưởng tượng. “
“Đúng, nếu anh biến đây thành Hawaii thành Bali theo tầm nhìn của anh thì lợi nhuận thu về thực sự ngoài sức tưởng tượng. Nhưng anh có biết đầu tư vào Hawaii, vào Bali cần bao nhiêu vốn không? Anh có nhiều tiền tới vậy à? Anh có thực lực lớn như vậy không? Hơn nữa, dù anh có nhiều tiền như vậy, vậy em hỏi anh, anh nghĩ tính khả thi của kế hoạch này khoảng bao nhiêu phần trăm? Khả năng thành công là bao nhiêu? Cho em hỏi một câu, anh nghĩ xác suất thành công là bao nhiêu? ” Lý Vũ Hân lạnh lùng hỏi.
Diệp Lăng Thiên im lặng một lúc rồi nói: “Có lẽ còn chưa tới %.”
“Rốt cuộc anh cũng chịu nói thật, không phải chưa tới %. Theo em thì còn không đến %. Có cần phân tích cụ thể không? Em thực sự không hiểu. Tại sao phải suy nghĩ về việc làm một dự án bất khả thi như vậy? Rõ ràng anh biết xác suất thành công của dự án này gần như gần bằng . “Lý Vũ Hân nói.
Nhìn Diệp Lăng Thiên không nói lời nào, một hồi lâu sau Lý Vũ Hân đột nhiên hỏi: “Có phải anh gặp chuyện gì ở thành phố Y không?”
“Anh không thể nói với em quá nhiều. Có quá nhiều bí mật liên quan. Nói rồi không biết đạn ghim vào đầu lúc nào không hay, tốt nhất là em không nên biết. Anh chỉ có thể nói với em một điều là anh phải làm điều này, ngay cả khi cơ hội thành công là con số .
Nhất định phải làm, không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể lựa chọn chiến đấu, cho dù cuối cùng không ra gì, anh cũng bằng lòng và sẽ không hối hận. Hơn nữa, không hẳn là hoàn toàn không có bất kỳ cơ hội thành công nào. Đúng không?” Diệp Lăng Thiên mỉm cười, sau đó nói với Lý Vũ Hân: “Thực ra, hôm nay anh đến chủ yếu không phải nói với em chuyện này, mà là chuyện khác.
Anh sẽ tách công ty cung cấp dịch vụ ăn uống và gỡ bỏ cổ phần của tập đoàn. Từ nay công ty dịch vụ ăn uống sẽ giao cho em. Công ty thực phẩm và công ty dệt thuộc về anh. Tập đoàn sẽ giải tán. Anh sẽ hỏi ý kiến của một số người khác để xem họ có tiếp tục yêu cầu muốn chia cổ phần hay là tiền. “