CHƯƠNG : NỤ CƯỜI CỦA LỤC OÁNH (NĂM)
“Gia đình nào cũng có nỗi khó xử riêng, ông ta không phải người biết ơn người khác.” Sau khi Diệp Lăng Thiên nghe xong lạnh nhạt nói.
“Ông ta không chỉ không cảm thấy tôi đối tốt với ông ta mà ngược lại còn cho rằng tôi đã cướp đi mọi thứ đáng lẽ thuộc về ông ta. Ông ta cho rằng, ba Ưu Ưu mất đi, như vậy tất cả mọi thứ còn lại đều nên thuộc về nhà họ Trương, tôi chẳng qua chỉ là người ngoài, Ưu Ưu cũng là con gái, sớm muộn cũng có một ngày phải đi lấy chồng, mà những thứ này phải nên để người nhà họ Trương kế thừa, hoặc là ông ta, hoặc là con của ông ta, phong tục tập quán của quê hương ông ta chính là như vậy.
Nhưng tôi cũng không phải người ngu ngốc, công ty này là tôi và ba Ưu Ưu cùng nhau sáng lập, cũng là một mình tôi gần như dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng làm đến quy mô như bây giờ, những thứ thuộc về tôi thuộc về con gái của tôi ai cũng đừng hòng lấy đi.
Cũng bởi vì chuyện này, ông ta vẫn luôn coi tôi và Ưu Ưu như kẻ thù, cho rằng tôi là loại phụ nữ giống như Võ Tắc Thiên, mưu triều soán vị, chiếm thiên hạ của nhà họ Trương bọn họ, ngẫm lại thật đúng là làm trò cười cho thiên hạ mà.
Những năm qua, nể mặt ba của Ưu Ưu, tôi chưa từng ra tay với ông ta, tôi đối với ông ta hết nhẫn rồi lại nhịn, tất cả chỗ tốt ông ta đều có một phần, tất cả khổ sở và mệt mỏi đều là một mình tôi gánh chịu, tôi không chỉ cân nhắc cho sự phát triển của công ty mà còn phải luôn đề phòng một tên trộm trong nhà là ông ta, anh nói tôi không dễ dàng, nói thật, đi đến một bước này như ngày hôm nay quả thực là không dễ dàng. Nhưng tôi cũng có giới hạn cuối cùng của mình, tốt nhất là ông ta đừng chạm đến giới hạn cuối cùng của tôi, nếu không, tôi sẽ không khách sáo với ông ta đâu.” Nói đến đây, Lục Oánh bỗng trở nên lạnh lùng.
Diệp Lăng Thiên có thể cảm nhận được sự bất lực và phẫn nộ trong lời nói của Lục Oánh, việc này nếu đổi lại là bất kỳ người nào thì có lẽ cũng không thể nhẫn nhịn được nhiều năm giống như Lục Oánh.
Việc này nói cho cùng là việc nhà của Lục Oánh, đúng sai thế nào, người ngoài như Diệp Lăng Thiên hiển nhiên không tiện bình luận, cho nên Diệp Lăng Thiên chỉ khẽ gật đầu chứ không nói gì thêm.
“Anh yên tâm, ông ta cũng không phải loại ngu dốt, ông ta cũng coi như là có chút thủ đoạn đi, những năm qua ông ta cũng đã phát triển được một nhóm thế lực của mình ở trong nội bộ tập đoàn tại Đại Đường, nhưng có tôi ở đây, ông ta không thể lật trời ở tập đoàn Đại Đường được, nó cũng không phải do ông ta làm chủ.
Cho nên, anh nên như thế nào thì cứ thế, không cần để ý tới những người này, ngoại trừ tôi ra, không có bất kỳ người nào có thể ra lệnh cho công ty An Bảo được, anh cũng không cần để ý tới bất kỳ kẻ nào. Tôi biết anh không thích kiểu này, cho nên, sau này anh không cần tới tham gia những cuộc họp như thế này, anh chỉ cần mỗi tháng tới phòng làm việc của tôi báo cáo công việc một lần là được rồi.” Nói xong lời cuối cùng, Lục Oánh hơi mỉm cười.
“Tôi biết rồi, báo cáo vật liệu tôi gửi cho chị chị đã xem qua chưa? Cảm thấy thế nào?” Diệp Lăng Thiên hỏi.
“Tôi chưa xem.” Lục Oánh trả lời rất thẳng thắn.
Diệp Lăng Thiên ngạc nhiên nhìn Lục Oánh.
“Tôi tin anh, tôi đã nói rồi, chuyện bảo đảm an ninh của công ty anh cứ toàn quyền quyết định, bao gồm cả tôi cũng sẽ không can thiệp vào chuyện của anh. Đương nhiên, mỗi tháng anh vẫn phải đến báo cáo cho tôi về tiến độ của việc bảo đảm anh ninh công ty một lần, sau này những báo cáo vật liệu như vậy anh cũng không cần viết nữa, không cần thiết, mỗi tháng anh dành ra một chút thời gian tới báo cáo với tôi là được rồi.” Lục Oánh hời hợt nói.
Đối với người bình thường mà nói, chuyện này không có ý nghĩa gì, nhưng đối với một công ty lớn như tập đoàn Đại Đường, sự tin tưởng này cũng đủ sức lay động cả đất trời, Diệp Lăng Thiên hơi cảm động.
“Chiều nay chị có thời gian không? Buổi chiều tôi sẽ báo cáo với chị một chút công việc, chiều tối tôi phải tới thành phố Y một chuyến, có thể tôi sẽ phải ở lại thành phố Y một thời gian.” Diệp Lăng Thiên ngẫm nghĩ rồi nói.
“Chiều nay tôi không rảnh, như vậy đi, anh nói anh sẽ ở lại thành phố Y một thời gian, vậy lúc nào tôi tới thành phố Y sẽ gọi điện thoại cho anh, xem ngày nào anh có thời gian thì tới báo cáo cho tôi, có lẽ ngày mai tôi cũng sẽ tới thành phố Y.” Sau khi Lục Oánh suy nghĩ một chút liền nói.
“Như vậy là tốt nhất.”
Diệp Lăng Thiên cùng Lục Oánh ăn xong bữa cơm trưa, sau đó anh lái xe rời khỏi tập đoàn Đại Đường, tiếp theo anh gọi điện thoại cho Hứa Hiểu Tinh rồi trực tiếp lái xe tới trường học, đón Hứa Hiểu Tinh ở trường học xong, hai người cùng nhau ra sân bay.
Sau khi đến thành phố Y, đầu tiên là Diệp Lăng Thiên dẫn theo Hứa Hiểu Tinh trực tiếp tới văn phòng gặp luật sư, sau khi nói chuyện chi tiết với luật sư và hiểu rõ tình huống cụ thể mới rời đi. Lần này, Hứa Hiểu Tinh không tiếp tục mời Diệp Lăng Thiên tới nhà cô ta ở, đương nhiên, Diệp Lăng Thiên cũng chắc chắn sẽ không chủ động yêu cầu, nguyên nhân chủ yếu Hứa Hiểu Tinh không mời anh là vì nhà của cô ta đã bán, cả gia đình đã chuyển đến nhà cũ sống, mà cả nhà cũ tổng cộng cũng chỉ có hai phòng, ba mẹ cô ta ở một phòng, cô ta ở một phòng, làm gì còn chỗ cho Diệp Lăng Thiên ở nữa? Đương nhiên, đây đối với Diệp Lăng Thiên mà nói cũng là chuyện tốt.
Đêm đó Diệp Lăng Thiên ở lại một khách sạn cách nhà Hứa Hiểu Tinh không xa.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Lăng Thiên đi cùng cả nhà Hứa Hiểu Tinh tới tòa án, chờ rất lâu ở bên ngoài tòa án mới đợi đến thời gian mở phiên toà, nhưng ngược lại quá trình tòa phán quyết lại rất nhanh. Kết quả phán quyết cuối cùng là ba Hứa Hiểu Tinh chỉ bị tạm giam ba tháng, mà bởi vì thời gian tạm giam tính từ ngày bị bắt đến giờ cũng đã gần ba tháng, cho nên coi như ba của Hứa Hiểu Tinh chỉ còn thời gian một tuần nữa là được thả ra.
Đương nhiên, bởi vì trước kia Diệp Lăng Thiên đã xin nghỉ phép cho ba của Hứa Hiểu Tinh, giấy nghỉ phép này vẫn còn tác dụng, cho nên sau này Diệp Lăng Thiên chỉ cần tới đơn vị liên quan, cuối cùng ba của Hứa Hiểu Tinh chỉ cần đến ngày hết kỳ hạn tới sở tạm giam làm thủ tục là được rồi, đây cũng coi như là xử phạt nhẹ nhất, không thể không nói, luật sư mà Cao Tân mời đúng là khác biệt. Đương nhiên, còn có một kết quả khác, cuối cùng cảnh sát cũng thu lại hơn năm mươi mốt tỉ đồng tiền tham ô, bởi vì trước đó toàn bộ số tiền đều do ba của Hứa Hiểu Tinh ứng ra, cho nên khoản tiền tham ô này cũng đúng tình hợp lý trả lại cho ba của Hứa Hiểu Tinh, đương nhiên, cuối cùng số tiền kia cũng trực tiếp trả lại cho Diệp Lăng Thiên.
Đây đối với Diệp Lăng Thiên mà nói ngược lại cũng được coi như một niềm vui bất ngờ, vì dù gì cũng là hơn năm mươi tỉ đồng, đây cũng không phải là một con số nhỏ, dù sao có tiền cũng tốt hơn so với không có tiền. Đến lúc này, cuối cùng chuyện của ba Hứa Hiểu Tinh cũng được giải quyết êm đẹp.
Sau khi ra ngoài, quả thực ba của Hứa Hiểu Tinh đã lôi kéo Diệp Lăng Thiên tới nhà Hứa Hiểu Tinh ăn một bữa cơm, bữa cơm này làm rất phong phú, cả nhà ai cũng rất vui vẻ, trong bữa tiệc ba của Hứa Hiểu Tinh uống rất nhiều rượu, Diệp Lăng Thiên cũng uống không ít, cuối cùng, ba của Hứa Hiểu Tinh uống vào liền khóc, cả đời này ông ta chưa từng có trải nghiệm như thế này, Diệp Lăng Thiên có thể hiểu được cảm xúc của ba Hứa Hiểu Tinh, cũng không để Hứa Hiểu Tinh và mẹ của Hứa Hiểu Tinh ngăn ba của Hứa Hiểu Tinh uống rượu, ngược lại là anh vẫn luôn ngồi uống cùng ông ta.
Ba của Hứa Hiểu Tinh vừa khóc vừa nói chuyện với Hứa Hiểu Tinh, nói rất nhiều, những lời nói sau khi say rượu đều là những lời nói thật từ tận đáy lòng, đồng thời cũng là một cách phát tiết tình cảm. Đến cuối cùng ba của Hứa Hiểu Tinh uống say đến mức nằm luôn ở trên bàn bữa cơm này mới xem như kết thúc.
Sau khi cơm nước xong xuôi, Diệp Lăng Thiên cũng chào rời đi, còn Hứa Hiểu Tinh thì lúc xế chiều đã vội vàng mua vé máy bay trở lại Đông Hải, cô ta xin phép nghỉ để về nhà, sáng sớm ngày mai còn phải đi giảng bài, còn Diệp Lăng Thiên thì trở về khách sạn.