CHƯƠNG : NỤ CƯỜI CỦA LỤC OÁNH (BỐN)
Lục Oánh đi phía trước, vừa cười vừa đi tới bên cạnh Diệp Lăng Thiên, nói với Diệp Lăng Thiên: “Đi, tôi mời anh ăn cơm.”
Diệp Lăng Thiên dừng lại, không nhiều lời, nhiều người ở đây như vậy cũng không nên nói quá nhiều, chỉ khẽ gật đầu, đi theo Lục Oánh và thư ký của Lục Oánh vào trong thang máy, sau đó đi thẳng về phía nhà ăn, rồi sau lại đi lên tầng hai của nhà ăn, lại chuyển vào một căn phòng riêng, trong phòng rất yên tĩnh, trang trí cũng rất đẹp.
Sau khi Lục Oánh dẫn Diệp Lăng Thiên đi vào trong thì nói với thư ký: “Cô đi gọi vài món ăn ngon ở nhà ăn đi, đừng nhiều quá, chỉ có hai người chúng tôi ăn thôi nên năm sáu món ăn là đủ rồi, mặt khác mang cho tôi hai chai rượu vang.”
Thư ký gật đầu, sau đó đi sắp xếp.
“Ngồi đi, uống chút trà nhé.” Lục Oánh vừa nói vừa tự đi pha trà cho Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên cảm thấy hơi không ổn, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, có đôi khi khách sáo quá mức sẽ trở nên giả tạo, trong mắt anh, Lục Oánh chỉ là một người bạn, không liên quan đến thân phận của bà ta.
“Đây là phòng ăn riêng của tôi, bình thường tôi đều ăn cơm ở đây, rất yên tĩnh, sẽ không bị người khác quấy rầy.” Lục Oánh vừa đưa trà cho Diệp Lăng Thiên vừa chậm rãi nói.
“Cảm ơn” Diệp Lăng Thiên nhận trà Lục Oánh đưa, sau đó uống một ngụm, lại từ từ châm một điếu thuốc.
“Hôm nay rất xin lỗi anh, để anh phải chịu ấm ức rồi.” Cuối cùng Lục Oánh vẫn nói về đề tài này.
“Không sao, chỉ là tôi không rõ lắm tình huống này là như thế nào, tới quá đột ngột cho nên cảm thấy hơi bất ngờ mà thôi.” Diệp Lăng Thiên lắc đầu nói.
“Xuất hiện cục diện này cũng nằm trong dự liệu của tôi, chỉ là tôi không ngờ bọn họ sẽ lấy anh làm cái cớ để thừa cơ nổi lên, ngược lại đã gây khó dễ cho anh rồi.
Nhưng biểu hiện của anh hôm nay rất tốt, nó đã giúp tôi rất nhiều, có mấy lời từ trong miệng anh nói ra có tác dụng hơn rất nhiều so với tôi nói, hơn nữa, có mấy lời anh có thể nói nhưng tôi thì không thể, quan trọng nhất chính là, hôm nay anh nói rất hay.
Nói thật, trước kia tôi vẫn cảm thấy anh là một người không biết nói mà chỉ biết làm, cũng không phải một người quá mức xuất sắc. Nhưng hôm nay tôi mới phát hiện thật ra tôi đã sai rồi, không phải anh không nói, mà là bình thường anh không thèm nói, anh nói so với ai khác đều hay hơn nhiều.
Anh cũng không phải không khôn khéo, mà ngược lại, anh vô cùng khôn khéo, anh có cái nhìn rất sắc bén, bình thường biểu hiện có chút chất phác có thể là bởi vì người tài hay giả ngốc.
Giống như anh nói, anh hoàn toàn không rõ tình hình nội bộ của tập đoàn Đại Đường chúng tôi, tôi cũng chưa từng nói với anh những chuyện có liên quan tới nội bộ tập đoàn Đại Đường, nhưng hôm nay anh chỉ dựa vào mấy câu nói của Trương Hữu Lâm và tình hình trực tiếp ở hiện trường mà đã có thể phán đoán và phân tích ra đại khái tình huống, đồng thời những lời nói ra cũng vô cùng hợp lý và có cơ sở, hoàn toàn khiến tôi chiếm được thế chủ động cũng như mạnh mẽ chèn ép khí thế của Trương Hữu Lâm, không thể không nói, biểu hiện của anh hôm nay thật sự khiến cho tôi phải lau mắt mà nhìn. Anh đã giúp tôi một việc rất lớn, không cần biết chuyện này có có tác dụng có hiệu quả hay không, nhưng tôi sẽ nhớ kỹ chuyện này.” Lục Oánh nghiêm túc nói.
Lục Oánh vừa nói xong, thư ký của bà ta bưng hai chai rượu vang đi vào, sau đó thức ăn cũng bắt đầu lục tục được mang lên, chờ sau khi các món ăn đã được mang hết lên, tất cả mọi người đi ra ngoài rồi, trong phòng chỉ còn lại hai người Diệp Lăng Thiên và Lục Oánh uống rượu ăn cơm.
“Đúng là ở đâu có người ở đó có giang hồ mà, vốn tập đoàn Đại Đường của tôi phát triển tốt như vậy, lớn mạnh như vậy thì chắc hẳn quản lý tập đoàn phải rất đoàn kết, không ngờ cũng là cái dạng này, bây giờ xem như tôi đã nhìn rõ, có lẽ cuộc sống của chị không hề nhẹ nhàng như bề ngoài.” Diệp Lăng Thiên uống một ngụm rượu chậm rãi nói.
“Đúng vậy, anh nói rất đúng, ở đâu có người ở đó có giang hồ, đúng là như thế. Anh biết cái tên Trương Hữu Lâm kia là ai không?” Lục Oánh chậm rãi cảm thán.
“Không biết, hôm nay là lần đầu tiên tôi tới tham gia cuộc họp này, cũng là lần đầu tiên gặp mấy người đó của tập đoàn Đại Đường, nói thật, nếu không phải vì chị thì tôi không hề cảm thấy có chút hứng thú nào đối với những người đó.” Diệp Lăng Thiên lắc đầu.
“Ưu Ưu họ Trương, tên đầy đủ là Trương Ưu Ưu, Trương Hữu Lâm cũng họ Trương, anh cảm thấy quan hệ giữa tôi và Trương Hữu Lâm như thế nào?” Lục Oánh cười khổ, trong lúc Diệp Lăng Thiên vẫn còn đang ngây người lại nói tiếp: “Trương Hữu Lâm là anh trai ruột của ba Ưu Ưu, nhà ba Ưu Ưu chỉ có hai anh em, Trương Hữu Lâm ba của Ưu Ưu, nhà bọn họ ở nông thôn, điều kiện không tốt lắm, có thể là bởi vì ông bà nội Ưu Ưu thương con trai út hơn, cũng có thể là là bởi vì ba của Ưu Ưu học giỏi hơn Trương Hữu Lâm, Trương Hữu Lâm học hết cấp hai thì không đi học nữa, còn ba của Ưu Ưu thì vẫn tiếp tục đi học, tận đến khi tốt nghiệp đại học, sau đó tìm một công việc tốt, ở lại Đông Hải sinh sống.
Bởi vì chuyện này, cho dù là Trương Hữu Lâm hay là ba của Ưu Ưu, trong lòng đều cảm thấy thiếu sót, cảm thấy ba Ưu Ưu mắc nợ Trương Hữu Lâm, dù sao nhà cũng nghèo, cho ba Ưu Ưu học thì không cho được Trương Hữu Lâm đi học.
Sau này tôi kết hôn với ba Ưu Ưu, sau đó hai chúng tôi bắt đầu lập nghiệp, tự mở công ty. Sau khi thành lập công ty không lâu thì gọi Trương Hữu Lâm tới công ty làm việc, bất kể ông ta có làm được việc hay không thì cũng đều trả lương cao cho ông ta.
Thậm chí sau này Trương Hữu Lâm kết hôn mua nhà hay là có việc gì đều là nhà chúng tôi ra tiền. Lại về sau, sau khi công ty lớn mạnh, ba Ưu Ưu đã trực tiếp chia một phần tư cổ phần của công ty cho Trương Hữu Lâm, tạm coi như bù đắp cho Trương Hữu Lâm, nhưng tất cả những chuyện này, Trương Hữu Lâm lại coi như là chuyện đương nhiên.
Sau này, ba Ưu Ưu mất, một mình tôi gánh vác công ty, tôi trở thành đại cổ đông, còn Trương Hữu Lâm thì từng giờ từng phút đều đang nhìn chằm chằm những thứ trong tay tôi, ông ta cho rằng tất cả những thứ của ba Ưu Ưu đều nên thuộc về ông ta, đương nhiên là tôi không đồng ý, trong lòng ông ta luôn coi thường tôi chỉ là một người phụ nữ, từ đó về sau ông ta đối nghịch với tôi khắp nơi, ý đồ muốn chèn ép tôi đến chết để ông ta trở thành người quản lý duy nhất của công ty.
Bởi vì trước khi lâm chung ba Ưu Ưu đã nói tôi phải quan tâm tới anh trai của ông ấy nên tôi vẫn không so đo với ông ta, mãi cho đến tận hôm nay. Bởi vì % cổ phần trước đó nên bây giờ ông ta là cổ đông lớn thứ hai của tập đoàn Đại Đường.
Cá nhân tôi chiếm % cổ phần của tập đoàn Đại Đường, ông ấy chiếm %, là một nhân vật hết sức quan trọng, giá trị của % cổ phần này như thế nào cũng không cần nói đến nữa, thế nhưng ông ta vẫn không thỏa mãn, vẫn luôn trăm phương ngàn kế đối nghịch với tôi, hai năm qua lại càng trầm trọng hơn, bốn phía kéo bè kết phái, liên kết với người trong nội bộ tập đoàn đối nghịch với tôi, ý đồ có một ngày muốn đuổi tôi ra khỏi công ty.
Nếu như càng sâu, thậm chí ông ta sẽ bắt đầu cấu kết với người bên ngoài. Mặc dù tôi không chấp nhặt với ông ta, nhưng tôi không thể không đề phòng ông ta được, tất cả những việc ông ta làm tôi đều biết hết. Chỉ là lần này tôi đã tính sai, không ngờ ông ta lại vô liêm sỉ như vậy, không để ý tới sự phát triển của tập đoàn mà chỉ một mực muốn đối nghịch với tôi.” Lục Oánh vừa uống rượu vừa từ từ nói rõ tất cả mọi chuyện với Diệp Lăng Thiên.