Chương : Tô lão tam ()
“Diệp Lăng Thiên, tôi không ngờ anh lại năm lần bảy lượt làm ra những chuyện này. Tôi biết, Văn Vũ không phải là người, hơn nữa cũng từng khiến anh tổn thương sâu sắc, nhưng anh phải biết, bây giờ là xã hội pháp chế, anh phải tin tưởng pháp luật, chấp hành luật pháp.
Anh đang đẩy mình đi trên vách đá anh biết không? Trước đây anh nói Văn Vũ làm đủ thứ với anh, bây giờ anh vẫn có thể lựa chọn báo cảnh sát, chúng tôi sẽ giúp anh tìm chứng cứ, anh ta phải bị luật pháp trừng trị.” Lý Yến lại nói những lời thành khẩn với Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên cười một tiếng, sau đó hỏi: “Nếu như không tìm được chứng cứ thì sao? Phải làm sao?”
“Chỉ cần cho tôi đủ thời gian, chúng tôi nhất định có thể tìm được chứng cứ.”
“Nói ra lời này chắc chính cô cũng không thể chắc chứ gì? Được rồi, Lý Yến, chúng ta không cần vì chuyện này ở đây tổn thương cảm tình của nhau. Tôi nói thật nói cho cô biết, chuyện Văn Vũ không phải tôi làm, nhưng đúng là có liên quan đến tôi, dù gặp phải chuyện gì, chỉ cần cô tìm được chứng cứ có liên quan tới tôi, cô tự mình mang người tới bắt tôi, tôi hoàn toàn phối hợp. Chuyện này chúng ta công ra công và tư ra tư, cho dù có một ngày cô bắt tôi dù phải xử tử hình, tôi cũng không có thành kiến với cô Lý Yến.” Diệp Lăng Thiên vẫn mỉm cười nhìn Lý Yến nói.
Vẻ mặt Lý Yến rối rắm, cũng rất phức tạp, rất lâu sau mới gật đầu một cái, nói một câu được sau đó xoay người rời khỏi phòng làm việc của Diệp Lăng Thiên.
Lý Yến vô cùng kiên định cho rằng chuyện này do anh làm khiến Diệp Lăng Thiên hơi bất ngờ, không ngờ Lý Yến lại hiểu mình như vậy. Thế nhưng Diệp Lăng Thiên cũng không để chuyện này ở trong lòng. Chẳng qua anh cảm thấy hơi tiếc nuối, vốn vẫn định từ từ chơi đùa Văn Vũ, không ngờ Văn Vũ lại chơi kém thế, Lão Ưng mới một lần đã làm Văn Vũ điên rồi.
Diệp Lăng Thiên không để ý tới chuyện Lý Yến, anh tiếp tục làm việc của mình. Mọi chuyện tiến triển cũng nhanh chóng. Sáng hôm sau, anh đã nhận được điện thoại của Lý Đông Sinh, Lý Đông Sinh gọi Diệp Lăng Thiên đến phòng làm việc của ông.
Diệp Lăng Thiên biết Lý Đông Sinh như vậy chắc chắn là có tin tức, cho nên cũng không chậm trễ, đi ngay.
Anh vẫn một mình đi vào, Lão Ưng đứng ở ngoài cửa, không đi vào. Lão Ưng bây giờ thực sự đã trở thành tài xế và bảo vệ riêng của anh.
“Ngồi đi” Lý Đông Sinh nói với Diệp Lăng Thiên.
“Cảm ơn” Diệp Lăng Thiên gật đầu một cái.
“Làm sao? Không hỏi tôi có đáp ứng chuyện lần trước của cháu không?” Lý Đông Sinh đợi một chút cũng không thấy Diệp Lăng Thiên hỏi, chủ động mở miệng hỏi.
“Chú đặc biệt gọi cháu đến đây nhất định là cho cháu một đáp án, cho nên bất kể cháu có hỏi hay không chú cũng sẽ nói cho cháu. Ngoài ra, cháu tin chuyện này chú không có cách từ chối, chú không thể từ chối, cũng không muốn từ chối, có đúng hay không?” Diệp Lăng Thiên cười nói.
“Thằng nhóc nhà cháu lại có cái dáng vẻ ăn chắc được ta rồi, đúng vậy, ta không chọc nổi cháu, ta đã liên lạc với bên trên, ý chính cũng là làm theo lời cháu nói. Nhưng ở chỗ đây cháu phải cho ta một lời đảm bảo, tên anh ba Tô này không thể làm xằng bậy nữa, một khi xảy ra bất kỳ vấn đề gì, cháu và tổ chức của cháu nên chịu toàn bộ trách nhiệm, cháu nghe rõ chưa?” Lý Đông Sinh nghiêm túc vừa nói.
“Đạo lý này cháu hiểu, cháu có thể bảo đảm anh ta không thoát khỏi lòng bàn tay cháu, chuyện này chú cứ yên tâm.” Diệp Lăng Thiên gật đầu nói.
“Được, ta phải thú nhận với cháu điều này. Diệp Lăng Thiên, bây giờ ta càng ngày càng không hiểu cháu, ta cũng không biết cháu rốt cuộc muốn tên anh ba Tô này làm gì, nhưng ta vẫn tin tưởng cháu, tin tưởng tổ chức của cháu, ta cũng hy vọng cuối cùng cháu không để ta thất vọng.” Lý Đông Sinh cuối cùng nhìn Diệp Lăng Thiên ánh mắt nghiêm túc nói.
“Chú, không phải cháu không nói cho chú, mà là quy định của chúng cháu không thể nói cho chú. Chú yên tâm, đến một ngày chú biết kết quả nhiệm vụ cháu đang làm chú sẽ hiểu cháu. Được rồi, cháu không quấy rầy chú, buổi chiều cháu sẽ sang thẳng bên kia.” Diệp Lăng Thiên cuối cùng đứng lên nói với Lý Đông Sinh.
“Ta cũng hy vọng như vậy.” Lý Đông Sinh gật gật đầu nói.
Diệp Lăng Thiên rời khỏi phòng làm việc của Lý Đông Sinh, để Lão Ưng lái xe đi tìm quán cơm ăn cơm, sau đó để Lão Ưng gọi Hầu Tử tới, ba người ăn chung một bữa cơm.