Chương : Nhiệm vụ bí mật ()
Đến khi Lưu Thượng Vinh rời khỏi phòng làm việc của mình, Diệp Lăng Thiên mới xoay mặt nhìn Lão Ưng hỏi: “Hôm qua cậu không để người ta nhìn thấy đấy chứ? Bao gồm Văn Vũ.”
“Không, trước khi hành động em đã ngụy trang rồi, không thể nào có người có thể nhận ra em.” Lão Ưng lắc đầu.
“Vậy thì tốt, được rồi, hôm nay xe mua cho hai cậu tới rồi, hôm nay không có chuyện gì thì đi lấy xe đi, tôi dùng quan hệ giúp hai người lấy biển số xe, sau này hai người hành động cũng dễ dàng hơn.” Diệp Lăng Thiên suy nghĩ một chút rồi nói.
Đang nói, điện thoại Diệp Lăng Thiên reo lên, Diệp Lăng Thiên nhìn số điện thoại, là số Lý Yến, Diệp Lăng Thiên chần chừ một chút, đại khái đoán được là chuyện gì, không kìm được nhíu mày một cái, nhưng vẫn nghe.
“Alo, Lý Yến.”
“Anh đang ở đâu?” Lý Yến giọng rất khó chịu.
“Đi làm ở công ty, sao nào? Nghe giọng cô có vẻ có gì đó không đúng.” Diệp Lăng Thiên cố ý hỏi.
Lý Yến không nói gì, trầm ngâm một chút sau đó nói thẳng: “Giờ anh ở trong phòng làm việc chờ tôi, bây giờ tôi đến tìm anh.” Lý Yến nói xong cũng cúp máy.
||||| Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể |||||
“Cậu xem, bây giờ rắc rối tới.” Diệp Lăng Thiên cười một tiếng, sau đó nói với Lão Ưng: “Cậu và Hầu Tử đi lấy xe trước đi, tôi thấy hôm nay tôi không đi được rồi, tôi cho người dẫn hai cậu đi lấy xe.”
Diệp Lăng Thiên nói với Lão Ưng, sau đó lại gọi cho Lưu Thượng Vinh, để Lưu Thượng Vinh đi theo Lão Ưng và Hầu Tử giải quyết xong chuyện xe cộ.
Diệp Lăng Thiên ngồi trong phòng làm việc ký tên vào văn kiện cần kí, còn chưa làm xong đã thấy Lý Yến đến, đi thẳng vào.
Lý Yến vừa đến đã nhìn chằm chằm Diệp Lăng Thiên, ánh mắt như thẩm vấm tội phạm vậy.
“Sao thế? Hôm nay ánh mắt nhìn tôi có gì đó không đúng, ngồi trước đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Diệp Lăng Thiên chỉ cái ghế trước mặt Lý Yến.
“Anh còn vờ vịt với tôi. ”
“Tôi vờ vịt với cô cái gì, tôi vờ vịt. Dù sao cô cũng phải nói cho tôi biết cô đang nói đến chuyện gì chứ?” Diệp Lăng Thiên bất đắc dĩ hỏi.
“Chuyện Văn Vũ anh biết không?”
“Văn Vũ? Văn Vũ thì sao? Chuyện cô nói là hôm qua cậu ta bị người ta trói vào cột điện sao?” Diệp Lăng Thiên hỏi ngược lại.
“Hỏa ra anh biết, tôi còn tưởng rằng anh không biết thật.” Lý Yến cười lạnh.
“Thế nào? À, tôi biết rồi, cô nghi tôi làm chuyện này chứ gì? Tôi nói cho cô biết, cô sai rồi, tôi biết chuyện này là vì ở mấy phút trước có người cố ý báo cáo chuyện này với tôi.
Công ty tôi có nhân viên trước kia là nhân viên của Văn Vũ, sau đó đổi sang chỗ tôi, bất hòa giữa tôi và Văn Vũ anh ta cũng biết chút ít, cho nên sau khi anh ta biết tin này đã đến báo với tôi. Chắc là cố ý tạo quan hệ với người sếp như tôi, cho nên tôi mới biết chuyện này. Lý Yến, cô sẽ chỉ vì chuyện lần trước tôi làm, cho nên chuyện Văn Vũ lần này cũng kết luận là tôi làm đấy chứ?” Diệp Lăng Thiên cười hỏi.
“Không phải anh còn có ai? Chúng tôi từ rạng sáng hôm nay đã điều tra vụ này, cho tới bây giờ, đã qua năm sáu tiếng, đây vốn là một vụ án không khó, chỉ cần xem giám sát là có thể phát hiện hung thủ là ai.
Nhưng chúng tôi lấy video giám sát nhà Văn Vũ, cả tiểu khu và đoạn đường Văn Vũ xảy ra chuyện đều không thu hoạch được gì, không chỉ không thấy người tình nghi, ngay cả giám sát ở khu nhà Văn Vũ cũng thấy gì, giống như Văn Vũ thật sự vô cớ xuất hiện ở đó.
Diệp Lăng Thiên, nếu như đây không phải là chuyện siêu nhiên, vậy chuyện này cũng chỉ có thể do anh làm, hoặc một người giống anh làm. Bởi vì theo tôi biết thì ngoài anh ra không ai làm được.” Lý Yến lạnh lùng nhìn Diệp Lăng Thiên hỏi.
“Nhưng chuyện này thật sự không phải do tôi làm, cô có thể đi hỏi Văn Vũ, cô đi hỏi anh ta xem là ai đưa anh ta tới đó không phải là rõ nhất sao?”
“Anh nghĩ chu đáo thật, nhưng Văn Vũ đã điên rồi, bây giờ anh ta là người điên, thần kinh rối loạn, không những không nghe được những lời chúng tôi nói, còn không có khả năng trả lời chúng tôi. Dù là anh ta có thể trả lời, nhưng lời anh ta ở phương diện pháp luật cũng không thể làm chứng cứ, bởi vì anh ta điên rồi. Chúng tôi bây giờ một chút bằng chứng cũng không có, không có chút đầu mối nào, rất nhiều người chúng tôi đều bắt đầu tin đây là chuyện siêu nhiên.” Lý Yến rất tức giận nói.
“Lý Yến, các cô không tìm được chứng cứ thì nói là tôi làm, thế cũng hơi tùy tiện đấy?” Diệp Lăng Thiên bất đắc dĩ nói.
“Tối hôm qua anh làm gì? Khoảng mười hai giờ đến bốn giờ.”
“Cô thẩm vấn tôi à? Tôi ở nhà, ở nhà ngủ ”
“Có ai có thể chứng minh?”
“Không có, nhà tôi chỉ có tôi, Diệp Sương cũng không ở nhà, không có người có thể chứng minh tôi ở nhà ngủ. Nếu như không tin tôi có thể đến xem giám sát khu nhà tôi, xem tôi có ra khỏi cửa không.” Diệp Lăng Thiên lắc lắc đầu nói.
“Nếu như anh định làm gì đó thì giám sát có tác dụng không?”
“Vậy thì tôi có trăm cái miệng cũng không thể bào chữa.”
“Lăng Thiên, thật ra thì từ khi vụ án này phát sinh tôi đã biết, vụ án này nhất định là anh làm, cho dù không phải anh thì cũng là người có liên quan đến anh. Mặc dù không có bất kỳ chứng cứ nào có thể chứng minh điểm này, nhưng trực giác của tôi có thể đoán được. Hơn nữa, anh đối với tôi mà nói không có chứng cứ chính là chứng cứ lớn nhất. Trong lòng tôi đang suy nghĩ, nếu quả thực là anh làm, tôi nên làm gì? Tôi có nên bắt anh không?” Lý Yến có chút thống khổ vừa nói.
“Kết quả thế nào?” Diệp Lăng Thiên đợi một chút mới hỏi.
“Bắt, chỉ cần có chứng cứ chứng minh là anh làm, tôi nhất định sẽ bắt anh, bởi vì, trước khi là bạn anh, thì đầu tiên tôi là một cảnh sát nhân dân, tôi không thể phụ danh hiệu cảnh sát này. Nếu quả thật là anh, tôi sẽ không nể mặt người quen, tôi nhất định sẽ bắt anh, tất cả đều làm theo luật. Chỉ là mỗi ngày tôi sẽ vào thăm anh, anh yên tâm, nếu như anh phải vào tôi sẽ chăm sóc anh.” Lý Yến khẳng định vừa nói.
Nói thật, nghe được Lý Yến nói như vậy, Diệp Lăng Thiên hơi cảm động.
“Chuyện này thật sự không phải là tôi làm.”
“Không phải anh làm cũng là người có liên quan đến anh, Diệp Lăng Thiên, người khác sẽ cảm thấy vụ án này không có đầu mối chút nào, nhưng với tôi mà nói vụ án này đã có câu trả lời. Từ động cơ gây án và thủ pháp gây án cũng có thể phán đoán người này chính là anh, thêm thái độ anh hôm nay nói chuyện với tôi thì càng thêm chứng minh tất cả các điều này.
Nếu như không phải là anh thì hôm nay anh sẽ không nói chuyện như vậy với tôi, tôi quá hiểu tính cách anh, anh là người không nói láo. Mặc dù Văn Vũ là một người cặn bã, nhưng tôi là cảnh sát, tôi nhất định phải bảo đảm sự tôn nghiêm của pháp luật, cho nên vụ án này tôi sẽ nghiêm túc điều tra, mặc dù không có bất kỳ chứng cứ nào. Chỉ cần tìm được chứng cứ chuyện này có liên quan đến anh, tôi sẽ công bằng chấp hành pháp luật, hy vọng đến lúc đó anh không trách tôi.” Lý Yến đứng lên nói lời cuối cùng.
“Được.” Diệp Lăng Thiên cũng gật đầu một cái.