Tổng Tài Lão Bà Chờ Ta Một Chút

chương 49

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Dư Thanh lần đầu tiên thấy được sự hiểu biết của Mộ Lưu Yên về chuyện phòng bếp, nàng thật sự bị ấn tượng.

Mặc dù nàng cũng giống Mộ Lưu Yên, không phải là người có thể vào bếp. Nhưng ít nhất nàng cũng có thể làm được vài món ăn đơn giản, cho dù hương vị của nó không được tốt lắm, nàng càng không phải là mẫu người đi siêu thị mua tận mười chai nước tương cùng một lúc. ORZ, Lâm Sanh, ta thật có chút cảm thông cho ngươi, ngươi làm sao có thể nuôi được con ong chúa này a?

Trước kia Mộ Lưu Yên đầy phong tình vạn chủng, sức quyến rũ không ai có thể cưỡng lại, đẹp đẽ phi phàm, mình đi ngay cạnh nàng, mười lần có tận chín lần mình được xem như người vô hình. Nếu như những người thầm thương trộm nhớ trước kia của Mộ Lưu Yên nhìn thấy nàng hiện giờ, không chừng một hàng dài theo đuổi chưa chắc còn một bóng người.

Dư Thanh nhìn thoáng qua Mộ tổng tài, quyết định ngồi cách xa nàng một chút, tránh cho cuộc sống ngu ngốc ấy lây qua cho mình.

"Thanh Thanh, ta đã nói với ngươi, Đầu gỗ nhà của ta nấu ăn rất ngon, ngươi lần này rất có lộc ăn!" Mộ Lưu Yên từng phá hủy phòng bếp nên bị Lâm Sanh cấm tiến vào bếp, vậy nên bây giờ nàng đang ngồi tại phòng khách xem TV cùng Dư Thanh.

"Thật vậy sao?" Quay đầu nhìn thoáng qua phòng bếp, "Ngươi thật đúng là không biết xấu hổ! Ngươi không nghĩ tới việc nấu ăn cho Lâm Sanh nhà ngươi à? Không phải người ta thường nói, nhìn người mình yêu ăn cơm của chính mình nấu thì rất hạnh phúc hay sao? Xem ra Lâm Sanh nhà ngươi có lẽ đã hiểu được câu ấy." Dư Thanh có hơi khó chịu với Mộ Lưu Yên hiện tại, cả nàng và mình đều là tổng tài, tại sao lại có khác biệt lớn như vậy? Mình thì vội vã gần chết, nàng thì về nhà còn có người làm cơm chiều sẵn cho, thật là ghen tị!

"Nhưng là ta làm không được a!" Mộ Lưu Yên cũng rất muốn, nhưng vấn đề là nàng thực sự không có tay nghề.

"Không việc gì là không thể, quý tại tâm ý ." Dư Thanh cầm cái điều khiển từ xa chuyển kênh, bình thản nói.

Dù sao thì làm ra bản thân còn khó ăn được, đem cho Lâm Sanh ăn, nàng thấy ngươi vất vả như vậy chắc không thể nào đả kích ngươi đâu!

Mộ Lưu Yên nghĩ nghĩ, Dư Thanh nói cũng đúng, mình ăn cơm Đầu gỗ làm, mình cảm thấy rất vui vẻ. Vậy nếu Đầu gỗ ăn cơm mình làm, chắc chắn rằng nàng cũng sẽ rất cao hứng. Không có gì là không thể, ta không thể vĩnh viễn như vậy được!

Mộ yêu tinh âm thầm quyết định, mấy ngày nữa sẽ làm một bữa cơm cho Đầu gỗ ăn, nàng nhất định sẽ rất vui.

Như vậy mình cũng sẽ chứng minh mình hoàn toàn không phải là nữ nhân ngu ngốc không biết nấu ăn! Không cần khinh thường nàng, nàng cũng có thể nấu ăn.

Dư Thanh có thể đoán trước được chuyện gì sẽ xảy ra vì đây là chủ ý của nàng, Lâm Sanh chắc chắn sẽ gặp bi kịch, nhưng chắc sẽ không nghiêm trọng như vậy. Nhưng mà nàng cũng hiểu được một chân lý tuyệt đối không thể thay đổi, đó chính là lực sát thương của Mộ Lưu Yên đối với đồ ăn.

Một bữa cơm giữa khách và chủ nhà.

Dư Thanh lại nhìn Lâm Sanh bằng một cặp mắt khác xưa, người này thật sự tốt, riêng về tay nghề nấu ăn thì đã rất tốt rồi.

Lần này có lẽ Mộ Lưu Yên đã tìm được người mà nàng có thể phó thác cả đời, người này còn cưng chiều nàng như bảo bối.

Không tồi! Rất tốt!

Ngay lúc ba người đang trò chuyện vui vẻ, tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên.

Lâm Sanh nghi hoặc nghĩ nghĩ, nhà nàng đâu còn ai khác biết địa chỉ, nhưng rồi nàng cũng phải đi mở cửa.

Nhìn từ mắt mèo Lâm Sanh đã biết được vị khách không mời này là ai, mở cửa, nhìn thấy một người có mái tóc vàng đang mỉm cười, nàng kéo cái vali nhỏ của người ấy vào trong, "Sarah? Sao ngươi lại ở đây? Sao chỉ có một mình ngươi?" Ngất, tại sao không ai báo trước cho ta?!

Quay mắt nhìn về phía Sarah, tuy rằng có cảm giác không được tự nhiên nhưng Lâm Sanh vẫn nói tiếng Pháp rất chuẩn.

"Sen, ba ba nói ta ở đây vài ngày, bởi vì ta muốn làm quen trước khi vào đại học nên ta đến sớm để khảo sát một chút." Sarah nhìn Lâm Sanh, rồi nhìn vào bên trong, "Ngươi không cho ta vào sao? Còn nữa, về sau ta sẽ nói tiếng Trung, bởi ta đến đây là để đi học! Nên phải rèn luyện thường xuyên!"

Lâm Sanh có chút nhức đầu, nhưng ngại mặt mũi ngoại công nên cũng không dám nói gì, "Ngươi có chắc là ngoại công đồng ý không?"

"Ngươi có thể gọi điện hỏi ba ba." Sarah nhún nhún vai, không có ý thức mình là khách nhân, cứ như vậy liền theo Lâm Sanh đi vào.

Mộ Lưu Yên nghe Lâm Sanh nói chuyện thầm nghĩ không tốt, nàng mới chỉ cùng Đầu gỗ ở một chỗ không bao lâu thì lại có vị khách không mời này đến, lại phải ở chung nơi này, thật sự là chán ghét!

Đối với người tiểu di này của Lâm Sanh, Mộ Lưu Yên thấy việc phòng bị rất là cần thiết.

"Thanh Thanh, nàng chính là tiểu di của Lâm Sanh mà ta đã nói với ngươi." Dùng khủy tay đẩy đẩy Dư Thanh, "Thế nào, có hợp mắt ngươi không?" Biện pháp tốt nhất hiện giờ chính là mau đem nàng ta đẩy cho Dư Thanh mang về!

Dư Thanh liếc nhìn Mộ Lưu Yên tư tưởng ô uế, âm thầm ở trong lòng mắt trợn trắng, ngươi có cần nói huỵnh tẹt ra vậy không?!

Nàng từng được Mộ Lưu Yên kể về người tiểu di này, thật sự thì trong lòng nàng cũng nổi lên một chút tò mò cùng hứng thú.

Hiện giờ nhìn thấy được người thật, tất nhiên là phải quan sát kỹ càng.

Về phần Mộ Lưu Yên ý tưởng không thuần khiết, không cần để ý.

Đây là lần đầu tiên Dư Thanh gặp Sarah, ấn tượng đầu tiên chính là một đứa nhỏ xinh đẹp, ngũ quan xinh xắn, khuôn mặt mang nét Châu Âu, đặc biệt tỏa ra hương khí cuồng dã. Phải nói như thế nào đây? Người này rất đẹp, làm cho người ta cảm giác mắt cứ như nhìn nhầm.

"Sarah, ta giới thiệu với ngươi một chút, người này là Dư Thanh, là khuê mật của vợ ta." Từ lúc bị Mộ yêu tinh dạy bảo phải giữ khoảng cách với Sarah, Lâm Sanh đứng đối diện Sarah nói, "Dư Thanh, người này là Sarah, tiểu di của ta." Mộ yêu tinh vì muốn đảm bảo địa vị của chính mình, ra lệnh cho Lâm Sanh ở trước mặt người khác phải nói Mộ Lưu Yên là vợ của nàng, tránh cho những người không có mắt lại muốn theo đuổi Đầu gỗ nhà nàng. Mộ tổng tài không sợ bàn tán, cho nên nàng không quan tâm, nàng còn hy vọng rằng mọi người phải biết điều này!

"Xin chào." Dư Thanh đứng lên hướng về Sarah chìa tay.

"Xin chào." Sarah liếc mắt một cái nhìn Dư Thanh, đương nhiên không nghĩ tới rằng Dư Thanh lại muốn bắt tay, song vẫn là nắm một chút vì nàng không muốn người khác nghĩ mình không có lễ phép, nhưng cũng rất nhanh rồi buông ra.

Mộ Lưu Yên ở bên cạnh nở nụ cười, Thanh Thanh à, hiện tại ngươi đâu phải gặp đối tác bàn chuyện làm ăn, đối với một đứa trẻ vị thành niên, bắt tay làm gì? Thật mắc cười!

Dư Thanh hình như cũng phát hiện được, thoáng có chút xấu hổ nên không nói gì thêm, khóe mắt âm thầm ngắm ba người trong phòng khách đang nghĩ cái gì.

"Sarah ngươi ngồi đi, ta gọi điện thoại cho ngoại công một chút." Lâm Sanh vẫn không tin tưởng, ai biết có phải hay không tiểu di này trốn nhà đi?

"Ừ." Sarah khẽ hừ một tiếng, đương nhiên đối với Lâm Sanh rất bất mãn, "Mộ Lưu Yên, lão công của ngươi như thế nào lại cau có như vậy?" Lần này nàng đến thật ra là vì muốn xem Lâm Sanh sống có tốt không, sẵn tiện đến xem qua nơi mà nàng sắp tới phải vào học, đối với Sen nàng đã muốn từ bỏ. Nhưng có điều nàng vẫn khó chịu khi gặp Mộ tổng tài.

"Nàng cũng vì ngươi mà, tiểu di." Mộ Lưu Yên đã thành vợ của Lâm Sanh, tiểu di của Lâm Sanh hiển nhiên cũng là tiểu di của nàng, thảm thương ở chỗ nàng đã hai mươi sáu tuổi, thế mà lại phải kêu một người mới chỉ vừa vị thành niên là tiểu di, chuyện này làm sao có thể chịu nổi? Nàng nhấn mạnh hai chữ tiểu di, đại khái cũng là muốn biểu thị sự bất mãn.

Một lớn một nhỏ, hai người nữ nhân vì Lâm Sanh mà quen biết, có thành kiến lẫn nhau, đây là một mối quan hệ thật tinh tế, không tốt cũng không xấu.

"Mộ Lưu Yên, ngươi quả nhiên thật chán ghét!" Sarah cau mày không nhìn tới nàng, ngược lại đem mắt chuyển hướng sang nhìn Dư Thanh đang một bên nhắm mắt thư dãn, "Bằng hữu của ngươi so với ngươi vừa mắt hơn nhiều."

Có đối lập mới có chênh lệch, đối với Mộ Lưu Yên đáng ghét thì Dư Thanh có phần thuận mắt hơn.

Hơn nữa Dư Thanh cũng là mỹ nhân hiếm có, không khỏi làm cho Sarah quan sát kĩ.

"Mặc kệ ta." Mộ tổng tài ngoài cười trong không cười nói.

Dư Thanh mở mắt ra đã thấy khói thuốc súng tràn ngập trong phòng, cảm thấy thật bất đắc dĩ, có điều Sarah làm cho cảm giác của nàng vừa rồi mãnh liệt vài phần.

Quả nhiên người này không phải là đứa nhỏ ngoan ngoãn.

Chú thích:

Quý tại tâm ý: ý nói không có việc gì là không thể, căn bản là tâm ngươi có muốn làm hay không thôi.

Truyện Chữ Hay