Mộ Lưu Yên nếu đã biết được chuyện này thì không thể mặc kệ xem như không có chuyện gì, huống hồ Tần Mạt còn nhắm vào Lâm Sanh, nhưng mà cũng là do mối quan hệ của nàng, nếu lúc trước ở Pháp nàng không do dự thì hôm nay chắc cũng không có khả năng xảy ra sự tình hôm nay.
Nghĩ như vậy nên nàng có chút áy náy.
Phiền toái lần này xem như là nàng đem đến cho Lâm Đầu gỗ.
Mộ Lưu Yên vốn nghĩ nên điện thoại hỏi tội tên kia, nhưng nghĩ lại thì không phải sắp tới Tần Mạt sẽ về sao? Việc này phải gặp mặt bảo hắn giải thích thì tốt hơn, mình làm vậy cũng đã khách khí để lại cho hắn ít mặt mũi lắm rồi, mà nể tình thì cũng không có nghĩa là mình và Tần Mạt có thể quay lại với nhau, nàng ta tại sao lại ngu ngốc như vậy? Còn dõng dạc tuyên bố phải chia rẽ ta và Đầu gỗ, đây không phải là ngươi tự mình rắc rối ư?
Cũng may mắn Đầu gỗ không phải là người không hiểu lý lẽ, nếu không thì ta và nàng đã cãi nhau rồi!
Nhìn xem, Đầu gỗ của nhà chúng ta tình nguyện chịu ủy khuất, nói dối Mộ Lưu Yên để tự giải quyết một mình, tuy rằng làm như vậy Mộ Lưu Yên không thích, nhưng nghĩ đến nàng vì mình mà tâm trạng lo lắng nên vẫn rất cảm động.
"Đầu gỗ, ta muốn ăn sườn heo chua ngọt ——" Mộ Lưu Yên nhìn một chồng văn kiện đang chờ nàng kí tên trước mặt, cảm thấy có chút đau đầu. Khi đang yêu mà bị công việc cản trở thì rất là đáng ghét a! Mộ yêu tinh đương nhiên cũng cảm thấy như vậy, nhưng mà nếu như chỉ lo yêu đương thì nàng sẽ phá sản mất, nếu như nàng không phải là Mộ tổng tài của Mộ Thị thì nàng chắc chắc sẽ ở nhà để cho Lâm Đầu gỗ bao dưỡng nàng.
Mỗi ngày đợi ở nhà, chờ Đầu gỗ về nhà nấu cơm cho nàng ăn, xem TV, đi dạo phố, đây chính là cuộc sống trong mơ của nàng. Mà sự thật thì nàng không thể không đi làm, vì tất cả nhân viên đều chờ nàng phát tiền lương.
"Được rồi." Lâm Sanh làm chức vụ trợ lý này rất nhàn hạ, trên cơ bản là không có việc gì làm. Lúc đầu nàng trở thành trợ lý vì Mộ Lưu Yên muốn làm khó dễ nàng, muốn dùng cả tấn công việc để tra tấn nàng, nhưng mà hiện tại thì hai người đã là một gia đình, Mộ tổng tài đương nhiên sẽ không đem công việc của người khác giao cho Lâm Sanh.
Nàng để cho Lâm Sanh ăn không ngồi rồi là đương nhiên, chứ chẳng lẽ nàng lại để cho những người khác ở công ty nàng tay rảnh chân rỗi ngồi hưởng lương sao?
"Bây giờ ta sẽ đi mua thức ăn, đi trễ sẽ không mua được đồ ngon." Lâm Sanh nhìn đồng hồ trên máy tính, đã hơn mười giờ, lúc này cũng đã hơi trễ.
"Tốt, ngươi đi nhanh đi, à đúng rồi, hôm nay chúng ta kêu Dư Thanh tới ăn cơm chiều đi, ta cũng chưa có dịp cảm ơn nàng!" Mộ Lưu Yên đối với Dư Thanh còn có chút ngượng ngùng, gọi người ta đi uống rượu với mình, kết quả chính mình uống say không biết gì, lại còn để cho nàng gọi điện thoại kêu Đầu gỗ tới đón mình, thật là mất mặt! Cũng may mắn là Dư Thanh đã quen nên chắc không chừng sẽ không có chọc nàng đâu.
"Ừ ta biết rồi." Lâm Sanh gật gật đầu, đột nhiên có phần cảm thán cuộc sống bây giờ, bản thân mình hình như đã bị cuộc sống an nhàn hủ hóa (làm cho sa đọa), công và tư đều chẳng phân biệt được.
"Vậy buổi trưa ngươi không cần về công ty ăn cơm với ta, nhớ bộc lộ tài năng để Dư Thanh còn ngưỡng mộ ta!" Mộ yêu tinh ý tứ muốn khoe khoang, ta sẽ cho ngươi xem tay nghề của Đầu gỗ nhà ta!
Thời gian đi làm, thời gian đi mua thức ăn đều được tổng tài phê chuẩn, liệu có ai có được vinh hạnh này như ta?
Từ lúc cùng Mộ Lưu Yên ở cùng một chỗ, thời gian đi làm cơ bản là không có việc gì để làm, nàng chỉ biết ngâm mình trên máy tính chơi game, thỉnh thoảng thì ngẩn người nhìn Mộ yêu tinh, sau đó một ngày liền qua đi.
Nghĩ lại thật là có cảm giác như một tiểu bạch kiểm.
Trù nghệ của Lâm Sanh đương nhiên không cần phải nói, ngươi xem Mộ yêu tinh kén ăn như vậy còn nuôi dưỡng được nữa là.
Mộ Lưu Yên gọi điện thoại kêu Dư Thanh đến nhà Đầu gỗ ăn cơm, sau đó lại tiếp tục công việc.
Có Đầu gỗ ở bên nàng thật đúng là không có tâm trạng làm việc, hiện tại Đầu gỗ đi rồi, nên trạng thái của nàng được khôi phục.
Đến giờ nghỉ trưa nhận được tin nhắn bảo nàng mau đi ăn cơm, trái tim ấm áp lạ thường, đây đúng là cảm giác được người khác quan tâm a!
Nếu Lâm Sanh ở cạnh, chắc chắc sẽ kéo nàng đi ăn cơm, Lâm Sanh không ở cạnh, đều nhắn tin nhắc nhở nàng phải nhớ ăn cơm.
Đây là Đầu gỗ của nàng, từ một chuyện nhỏ như vậy có thể thấy rằng nàng rất cưng chiều mình.
Có người vợ như vậy, còn muốn cầu gì nữa a!
Lâm Sanh đi mua nguyên liệu, sau đó nhắn tin nhắc nhở Mộ Lưu Yên phải đi ăn cơm, còn về phần bản thân thì tùy tiện nấu một gói mì ăn liền ăn cho qua.
Thật ra Lâm Sanh là người mặc dù có tay nghề rất tốt, nhưng nhà chỉ có một người, còn phải rửa chén và vân vân rất phiền toán nên tùy tiện ăn bát mì là xong. (Chung quy là làm biếng ~)
Nếu không vì Mộ Lưu Yên thích ăn cơm nàng nấu, không chừng nhà của các nàng cũng không có nổ súng. (Ở đây chắc là về việc ai rửa chén ấy mà ~)
Ở cùng Mộ Lưu Yên, Lâm Sanh cảm thấy mình thật giống hiền thê lương mẫu.
Ngươi xem, chỉ cần lão bà hô một tiếng, nàng liền bật người như điên trở về nhà nấu cơm.
Song có điều là nàng cũng rất thích như vậy.
Lúc rảnh rỗi nhàm chán, Lâm Sanh cũng từng hỏi qua vị tiền bối kia của nàng, tiền bối nói với nàng rằng nàng là một tiểu công mà lại chăm sóc lão bà vĩ đại như thế, chỉ cần nàng nằm dưới là có thể yêu cầu phía trên làm này làm kia, tiền bối kia hỏi nàng nghĩ như thế nào?
Lâm Sanh nghĩ nghĩ, vẫn là tiếp tục như cũ thì tốt hơn.
Thỉnh thoảng nàng cũng có thể nằm dưới, nhưng mà nếu luôn luôn nằm phía dưới … nàng không thể tưởng tượng được.
Nàng không có được dáng phong tình của Mộ yêu tinh, hơn nữa cùng Mộ yêu tinh ở cùng một chỗ nàng đã bị giáo huấn tư tưởng phải làm công, nếu như hiện tại để cho nàng nằm trên, chuyện này làm sao có thể chịu nổi? Đã lâm vào cuộc sống có thói quen nuôi dưỡng người khác như thế này, cứ coi như là bình thường đi!
Đây là lần đầu tiên Dư Thanh đến nhà Lâm Sanh, nhìn vào ngôi nhà rất ấn tượng nên lại nhìn Lâm Sanh với cặp mắt khác xưa ba phần.
Đi theo Mộ Lưu Yên vào trong nhà, Dư Thanhngửi thấy mùi đồ ăn thơm lừng, làm cho nàng vốn đang đói dạ dày lại bắt đầu kêu gào lên.
"Dư Thanh, ngồi tự nhiên, ta đang làm một vài món ăn chính." Lâm Sanh từ phòng bếp nhô đầu ra, sau đó hướng tới Mộ tổng tài đang đổi giày nói, "Mộ yêu tinh đừng cởi giày, nước tương dùng hết mất rồi, ngươi đi mua một chai đi."
"A? Ta đi?" Mộ Lưu Yên chỉ chỉ cái mũi của mình, đời này nàng không có quá một lần đi mua đồ dùng trong bếp, trước kia đều là bảo mẫu lo hết, số lần nàng bước vào siêu thị cũng đếm trên đầu ngón tay.
"Chẳng lẽ ta đi sao?" Lâm Sanh nhìn nhìn phòng bếp, nhìn nhìn lại Mộ Lưu Yên, "Ngươi biết nấu cơm?"
Khuôn mặt Mộ Lưu Yên 囧, đưa mắt nhìn về phía Dư Thanh, người đang làm bộ như không có nghe thấy gì.
"Thanh Thanh, chúng ta đi chung đi!" Nàng đường đường là tổng tài của Mộ Thị vậy mà ngươi lại bảo nàng đi mua nước tương …
"Ta rất mệt a, cho ta ngồi một chút." Dư Thanh giả vờ như không nghe thấy gì, ngươi bảo nàng phải bước vào đôi giày cao gót cm một lần nữa sao? Không bao giờ! Ta cũng đâu phải là lão bà của Lâm Sanh, nên để cho lão bà của nàng đi thôi.
"Mộ yêu tinh, nhanh lên, khu đối diện có một cái siêu thị nhỏ đấy." Lâm Sanh không nghĩ tới nước tương lại hết lúc này, nàng lại không thể phân thân, càng không thể để cho vị khách mời là Dư Thanh đi được. Vậy đành phải kính nhờ Mộ yêu tinh đi.
Mộ tổng tài thấy chuyện này không thể xoay chuyển được nữa, đành chỉ có thể chạy ra ngoài mua nước tương.
So sánh với việc phải nấu cơm, đi mua nước tương vẫn là tốt hơn!
Sự thật chứng minh Mộ tổng tài không hổ danh là tổng tài, đi mua nước tương làm người ta thật xấu hổ.
Mộ yêu tinh dùng chìa khóa mở cửa bước vào trong, Dư Thanh nháy mắt liền hóa đá, sau đó Lâm Đầu gỗ đi ra để lấy nước tương cũng liền hóa đá.
Không thể không cảm thán, Mộ yêu tinh thật đúng là nhân tài! Không biết nấu ăn thì cũng có thể không nói, đằng này…
Thấy nàng đem về một túi đựng đầy chai nước tương, bên trong đủ loại có ít nhất hơn mười chai.
"Ta không biết ngươi muốn mua loại nào cho nên ta mua tất cả đem về." Mộ Lưu Yên ánh mắt nhìn về hướng khác, sau đó đem nước tương đem giao cho Lâm Đầu gỗ, xoay người nhào lên ghế salon, thật là mệt mỏi quá a! Vừa rồi lúc tính tiền nhìn thấy ánh mắt của nhân viên, nàng thề tuyệt đối sẽ không quay lại đó lần thứ hai, có chết cũng không đi.
Lâm Sanh cầm trên tay một túi nước tương lớn, dở khóc dở cười.
Xem ra nhà của các nàng sẽ rất lâu không cần mua thêm nước tương.
Mộ yêu tinh, ngươi tại sao lại đáng yêu như thế này?
Ngươi thật sự rất ngốc a!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ta cảm thấy được Mộ yêu tinh đã rất cố gắng rồi ha~