Tổng Tài Lại Gọi Tôi Đến Nhà Chị Ấy!

chương 63: đại lão bản x tiểu tài xế.

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chóp mũi cả hai chạm nhau, hơi thở ấm áp hòa quyện vào nhau, nhìn đôi môi non mềm của Hứa Nam, thì Lâm Sanh đã muốn hiến dâng phúc lợi lên, điện thoại đặt ở bàn trà chợt vang lên phá hư bầu không khí.

Không phải điện thoại của Lâm Sanh, điện thoại của Lâm Sanh ở trong túi quần, là điện thoại của Hứa Nam đang reo.

Điện thoại reo được một hồi, Hứa Nam theo bản năng mở mắt liền thấy Lâm Sanh bĩu môi, ấm ức nhìn cô, Hứa Nam vỗ nhẹ lưng Lâm Sanh:

"Được rồi, để chị nghe điện thoại."

Lâm Sanh buồn bã nói:

"Có thể không nhận không?"

"Không thể." Hứa Nam ổn định tâm trạng, ngồi dậy, hai tay ôm eo Lâm Sanh, đem người kia ôm qua bên cạnh, "Ngồi đây, không được lộn xộn."

Điện thoại lúc này không ngừng reo, lúc này vẫn còn gọi nhất định là có chuyện.

Lâm Sanh đầy oán hận nhưng cũng thức thời, cũng không có mạnh mẽ dâng hiến phúc lợi cho đại lão bản nữa.

Mà đem mặt vùi vào cổ Hứa Nam, lầm bầm vài tiếng, không buông không bỏ ôm lấy eo nhỏ của Hứa Nam.

Hứa Nam cũng để Lâm Sanh tùy ý bộc phát tính trẻ con, tay trái vỗ nhẹ lưng Lâm Sanh tay phải đưa ra lấy điện thoại trên bàn trà liếc nhìn màn hình hiển thị, là khách hàng quan trọng của công ty, nhấn vào trò chuyện.

"Chào Trần tổng."

Nghe Hứa đại boss gọi điện thoại, giọng nhẹ nhàng, từ trong miệng phun ra một đống danh từ thương nghiệp, hình như đang nói chuyện với nhau về hạng mục gì đó của công ty.

Vừa rồi phúc lợi còn chưa dâng lên, Lâm Sanh còn muốn chờ Hứa Nam nói chuyện điện thoại xong tiếp tục, kết quả cái khách hàng giết chết phong tình kia dây dưa Hứa Nam, thật sự nói nửa tiếng còn không có ý định dừng lại.

Móc điện thoại trong túi quần ra nhìn thời gian, đã giờ rưỡi, Lâm Sanh còn chưa ăn cơm trưa, phúc lợi có thể tặng buổi tối, cơm không thể không ăn.

Huống hồ còn dựa vào Hứa đại boss như thế này, công ty nhiều người lui tới, nhìn thấy cô trong phòng tổng tài đi ra, lời đồn bịa đặt bay tới cũng không tiện ứng phó.

Lâm Sanh lưu luyến từ trong lòng Hứa Nam ngẩng đầu, nhẹ nhàng kéo áo bên hông Hứa Nam, Hứa Nam cảm nhận được, vừa nói chuyện điện thoại vừa ngước nhìn ai kia.

Nhìn thấy Hứa Nam nhìn qua, Lâm Sanh cũng không lên tiếng làm phiền Hứa đại boss, chớp chớp mắt đầy u oán, ngón tay chỉ chỉ ra cửa trên mặt còn chút ấm ức.

Hứa Nam khẽ cười, xoa nhẹ vành tai Lâm Sanh, gật đầu ra hiệu.

Ôm tâm tình bực bội ra khỏi phòng.

Lâm Sanh quanh co không có chờ thang máy xuống căn tin ăn cơm mà quay lại phòng làm việc của mình, gọi đồ ăn bên ngoài.

Nằm úp sấp trên bàn làm việc, tay đỡ trán, giữa chân mày cau lại, ngón tay lúc này đang thưởng thức cây son, đây là phúc lợi đại lão bản vừa tặng cho Lâm Sanh.

Từ khi gặp Hứa Nam, quen biết cho tới bây giờ, thời gian hai người bên nhau cũng không nhiều, hai bên động tâm nhưng không phải nhất kiến chung tình, cũng không tính là lâu ngày sinh tình, chính là bất ngờ xảy ra.

Phần tình cảm này tới quá bất ngờ, có vẻ rất mơ màng, nhìn không thấy đoán không ra, cô chẳng biết rốt cuộc trong lòng Hứa Nam nghĩ thế nào, đối với cô có phải thật lòng động tâm hay không, hay là hứng thú nhất thời.

Có thể cũng bởi vì nguyên nhân này Hứa Nam có chút lo lắng cùng cô mập mờ qua lại chậm chạp do dự không trả lời cô, không đồng ý bên cô.

Trải qua thất bại trong tình yêu, Lâm Sanh đối với con đường này cũng không có quá nhiều cảm giác an toàn, cô tin tưởng cô và Hứa nam đều giống nhau không có cảm giác an toàn.

Cho nên bữa tiệc đêm đó Hứa Nam mới nói ra câu kia, thích không nhất định bên nhau, đó là lí trí của Hứa Nam, không bị tình cảm làm cho đầu óc mụ mị.

Nhưng nói thế nào đi nữa, tay cũng nắm rồi, hôn cũng hôn rồi, cũng cùng nhau ngủ chung rồi, cảm tình rốt cuộc đột nhiên đột biến, dựa theo tiến độ này không bao lâu nữa....

Tiến công chiếm đóng Hứa đại boss!

Bắt đầu ngẩng người.

Lâm Sanh miên man suy nghĩ, chờ tiến công đóng thành thành công, cô và Hứa Nam chính thức bên nhau, thì có thể đạt được ước mơ, cuộc sống điên cuồng rải thức ăn cho chó.

Mặc dù không có tiểu tỷ tỷ ôn nhu thế nhưng có một Hứa Nam là đủ rồi, Hứa Nam có đủ các thuộc tính của tiểu tỷ tỷ, hoàn mỹ đều tập trung một chỗ.

Nghĩ tới thật sung sướng.

Trong nháy mắt liền tràn đầy khí thế, Lâm Sanh trịnh trọng quyết định, tối nay nhất định phải bò lên trên giường nhà Hứa đại boss, chiếc giường vừa mềm vừa thơm kia!

giờ tiếng chuông tan tầm đúng giờ vang lên.

Lâm Sanh vẫn ngồi không nhúc nhích, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm màn hình vi tính, ngón tay lướt nhanh trên bàn phím, vẫn chìm đắm trong công việc bận rộn, cuối tháng các loại quyết toán, các loại báo cáo thật sự quá bận rộn.

Toàn bộ phòng tài vụ đều bận rộn.

Điện thoại bên cạnh chợt vang lên, Lâm Sanh bận rộn sứt đầu mẻ trán, vội vàng nhập khoản tiền vào sổ sách, dư quang liếc nhìn điện thoại hiển thị 'Cô cô'.

Được rồi, Lâm Sanh nhanh chóng cầm điện thoại lên, ấn nhận thì giọng Lâm Túc nhỏ nhẹ truyền tới:

"Sanh Sanh, sắp giờ rồi, chừng nào con mới tan tầm hả?"

"Cô cô, bây giờ còn bận một chút, có thể tối nay con về." Lâm Sanh trả lời.

"Được rồi, Sanh Sanh bảo bối nhà chúng ta cũng là một người bận rộn." Lâm Túc cười cười, "Muốn ăn gì, cô cô đi mua, chờ con về nấu cho cô cô ăn."

Lâm Sanh ngồi trên ghế xoay vòng, khẽ nói:

"Con thích món gì, cô cô còn không biết sao."

"Cô cô đương nhiên biết." Lâm Túc cười khẽ: "Được rồi, cô cô chọn món con thích ăn, về sớm một chút, cô cô ở nhà chờ con."

"Cô cô tốt của con, con sẽ sớm trở về."

Cúp máy.

Lúc này Lâm Sanh mới nhớ tới một chuyện khác.

Ngày mai cô cô lấy thân phận là tổng tài tập đoàn LT đến gặp tổng tài công ty XS cùng tập đoàn XM bàn bạc hợp tác giữa hai bên.

Cô cô là người có đầu óc kinh doanh cực kỳ khôn khéo, mấy năm nay cô cô tiếp quản LT, tập đoàn phát triển một cách cấp tốc, khắp mọi nơi đều không thoát khỏi hình bóng của cô cô.

Hứa Nam tuổi còn trẻ có thể dựa vào năng lực và thủ đoạn của bản thân quản lý một tập đoàn lớn như XM, cùng cô cô xuất hiện, không hề thua kém chút nào.

Hai đại boss của tập đoàn rốt cuộc ngày mai ngồi chung một chỗ, mặt đối mặt giao tranh.

Lâm Sanh nghĩ tới cảnh đó mà lạnh run.

Nhanh chóng lắc đầu, vứt đi tạp niệm, tiếp tục bận rộn với phần công việc còn dư lại.

Bận rộn thời gian luôn qua nhanh, thoáng một cái đã xong, bản báo cáo kiểm tra cuối cùng không có vấn đề gì, Lâm Sanh duỗi người, điện thoại đặt bên cạnh lại vang lên.

Lâm Sanh cầm lên nhìn, có chút ngoài ý muốn, hiện thị 'Hứa đại boss'. Hứa Nam rất ít khi chủ động gọi điện thoại cho cô, chủ động nhất định là có chuyện.

Nhận, không đợi Hứa Nam lên tiếng, Lâm Sanh mở miệng hỏi:

"Đại lão bản, có gì sai bảo?"

Hứa Nam khẽ cười, cũng không vội nói chuyện gì, mà hỏi:

"Tan ca chưa?"

"Vẫn chưa, bây giờ đang chuẩn bị thôi." Lâm Sanh vừa nói vừa tắt máy tính, "Còn chị, khi nào tan tầm, còn muốn tăng ca đến khuya sao?"

"Ừ, có chút chuyện, có thể tối nay tan ca trễ." Ngón tay mảnh khảnh của Hứa Nam nhẹ nhàng gõ bàn: "Cho nên muốn nhờ em giúp một chuyện."

Lâm Sanh giọng chế giễu:

"Chuyện gì, chị đại lão bản không giải quyết được, còn muốn em giúp chị?"

"Giúp chị ra sân bay đón một người bạn."

"Bạn nam hay nữ?"

"Bạn nữ quan hệ bình thường." Hứa Nam có chút bất đắc dĩ: "Có được không, còn nửa tiếng, cậu ấy sẽ tới sân bay, chị không phân thân ra được."

Lâm Sanh không có ngay lập tức trả lời, nhìn thoáng qua đồng hồ, bây giờ khoảng giờ rưỡi tối, còn nửa tiếng nữa đáp máy bay, đưa đón qua lại cũng khoảng giờ có thể về nhà, không tính là quá muộn.

"Được, em giúp chị." Lâm Sanh hỏi: "Người đó tên là gì, bộ dạng thế nào, số điện thoại số mấy, đem người ta tới đâu?"

"Tên Tô Bối An, bộ dạng thế nào thì em đi sẽ biết, số điện thoại của cậu ấy... thế này chị gởi qua cho em, em đem người đưa về nhà chị."

Lâm Sanh trừng mắt:

"Ở nhà chị?"

"Ừm, có vấn đề gì?"

"Không, không thành vấn đề."

Xem ra, tối nay không có cơ hội bò lên chiếc giường vừa mềm vừa thơm nhà Hứa đại boss, cô cô cũng ở nhà chờ cô.

"Em lái xe của chị đi, chìa khóa xe cũng ở trong chìa khóa nhà, chị để Diệp Đồng mang qua cho em, em tan ca ngay lập tức ra sân bay."

Hứa Nam vừa dứt lời, tiếng gõ cửa đã vang lên, Lâm Sanh ngẩng đầu, đúng lặng ở cạnh cửa mỉm cười nhìn cô, không phải ai khác chính là Diệp Đồng.

"Được rồi, em hiểu rồi, cứ như vậy, em cúp máy trước." Lâm Sanh vội trả lời, cúp máy.

Diệp Đồng đúng lúc đi tới, mang chùm chìa khóa trong tay đặt lên bàn làm việc của Lâm Sanh, khẽ cười nói:

"Sanh Sanh, đây là đại lão bản bảo chị đưa cho em."

"Cảm ơn chị." Lâm Sanh đứng lên, cầm lấy chìa khóa, cầm lấy túi treo bên cạnh, nhìn Diệp Đồng, cười cười: "Trễ như thế này chị chưa tan tầm à?"

"Ừ, vừa họp xong." Diệp Đồng gật đầu cười, "Đi thôi, chị cũng tan tầm."'

---------------

Từ công ty đến sân bay cũng hơn phút chạy xe, Lâm Sanh lái xe đến sân bay thành phố X đứng yên ở dưới màn hình lớn, kiên nhẫn chờ.

Tô Bối An chắc là người hôm qua Hứa Nam gọi điện thoại kêu 'An An', hai người nhất định quan hệ tốt lắm, giống như cô và Bình Bình là bạn thân của nhau.

Sân bay người đến người đi, Lâm Sanh thỉnh thoảng vừa nhìn đường sân bay vừa nhìn điện thoại.

Thời gian từng chút từng chút trôi qua, cuối cùng cũng tới giờ máy bay hạ cánh mà Hứa Nam gởi qua.

giờ phút.

Điện thoại chợt reo, Lâm Sanh vội nhìn là một dãy số xa lạ, của thành phố S.

Lâm Sanh ngẩng đầu, nhận, ánh mắt tìm kiếm trong biển người, vừa lên tiếng hỏi:

"A lô, xin chào, Tô tiểu thư, xin hỏi đã tới chưa?"

"Chị tới rồi." Tô Bối An vừa đi vừa cười nói: "Lâm tiểu thư, em chờ chị ở đâu?"

Lâm Sanh đi mấy bước:

"Chị đi ra bên tay trái, nhìn thấy màn hình lớn em đứng phía dưới, mặc áo sơ mi trắng quần đen."

"Ừ, chị biết rồi." Tô Bối An dừng bước, nghiêng người nhìn bên trái, ngước mắt nhìn màn hình lớn cách đó không xa, chậm rãi xuyên qua đám người, tìm kiếm.

Lâm Sanh nhìn khắp nơi, tìm mấy phút, cũng không phát hiện nhân vật khác thường nào, nhịn không được lên tiếng hỏi:

"Tô tiểu thư, chị có thấy em không?"

Tô Bối An khẽ cười nói:

"Đừng nóng vội, chị thấy em rồi, chị đang đi về phía em, em đừng động, đúng rồi, chị ngay ở vị trí giờ của em."

Nghe Tô Bối An nói, Lâm Sanh giật mình trong lòng, đứng tại chỗ, vội vàng xoay đầu, ánh mắt nhìn về phía hai giờ.

Ở trong biển người, Lâm Sanh chỉ cần liếc nhìn ánh mắt liền bị thu hút về phía nữ tử đang chậm rãi đi về phía cô.

Áo sơ mi hồng quần jean, đơn giản trẻ trung giỏi giang, ngay cả như vậy cũng không che giấu được vẻ xinh đẹp, tao nhã toát ra.

Tô Bối An từ xa liền thấy Lâm Sanh áo sơ mi trắng quần tây đen, vóc người cao gầy, lớn lên xinh đẹp, thì ra đây chính là tiểu bảo mẫu của Nam Nam.

Tô Bối An đi tới trước mặt Lâm Sanh, đưa tay phải ra, khẽ cười nói:

"Xin chào, chị là bạn của Hứa Nam, Tô Bối An, rất hân hạnh được biết em."

"Chào chị, em là Lâm Sanh , rất hân hạnh được biết chị." Lâm Sanh bắt tay Tô Bối An, dù sao lần đầu gặp mặt, có chút ngại ngùng nở nụ cười.

Hai người buông tay, Tô Bối An cười nói:

"Nếu là bạn của Hứa Nam, chị sẽ không khách sáo, em cũng vậy, gọi An An là được rồi."

Tô tiểu thư này nhìn qua hoạt bát thoải mái hơn Hứa Nam, tính tình rất dễ làm thân, Lâm Sanh cũng không ngượng ngùng, cười gật đầu:

"Em không khách sáo, chị cũng không cần khách sáo gọi em Sanh Sanh đi."

"Được, chị thường xuyên nghe Nam Nam nói về em." Tô Bối An giảo hoạt trừng mắt.

"Nói về em?" Lâm Sanh ngẩn người.

"Đúng vậy." Tô Bối An gật đầu, ánh mắt đặt trên trán Lâm Sanh, biểu tình vi diệu: "Cái ngọn núi nhỏ trên trán em, không phải là Nam Nam đánh chứ?"

"Không phải, không phải." Lâm Sanh vội lắc đầu: "Chị ấy không đánh em. Là tự em bất cẩn đụng trúng."

"Vậy là tốt rồi." Tô Bối An thở phào, "Chị còn tưởng Nam Nam ăn hiếp em."

"Không có, sao chị ấy ăn hiếp em chứ." Lời này rất giả dối, Lâm Sanh trái lương tâm nói.

Đối mặt với phủ nhận của Lâm Sanh, Tô Bối An chỉ cười cười, Nam Nam nhà cô với tính cách hiếm lạ, ai mà có quan hệ tốt Hứa Nam lại càng thích ăn hiếp người ta, cô căn bản không tin, Nam Nam không ăn hiếp tiểu bảo mẫu.

"Được rồi, chúng ta đi thôi, trở về nói chuyện tiếp." Tô Bối An rất tự nhiên khoát tay Lâm Sanh cười cười: "Tiểu tài xế, làm phiền em đưa chị về, khổ cực cho em."

"Không khổ cực, không khổ cực."

Để theo đuổi được Hứa đại boss tới tay, phải cùng bạn bè bên cạnh Hứa đại boss duy trì quan hệ thật tốt.

Đi lấy hành lý ký gởi, Lâm Sanh lái xe đưa Tô Bối An về nhà, chung quy cũng là lần đầu gặp mặt, chung đụng ít nhiều cũng còn có chút câu nệ.

Nhưng Tô Bối An hay tán gẫu, chuẩn xác tìm điểm cắt vào Hứa Nam, trong nháy mắt hai người như mở máy hát, bỏ qua câu nệ không quen, hai người càng nói càng hăng say.

"Sanh Sanh, chị đã nói với em đừng nhìn bình thường Nam Nam điềm đạm nho nhã, nếu như em thật sự chọc cậu ấy, vậy phải coi chừng, không biết lúc nào cậu ấy ở sau lưng em 'đâm' một dao."

"Nếu như Nam Nam đổi tính, đem em đi bán, em chắc gì biết, còn kiếm tiền cho cậu ấy."

Lâm Sanh đối với lời này thật sự lĩnh hội sâu sắc, lần trước thật sự chọc giận Hứa Nam, bá đạo tổng tài không để ý thân phận hình tượng nhào tới cắn cô một hàng răng."

Lái xe, Lâm Sanh giống như tùy ý hỏi:

"An An, chị và Hứa Nam quen biết rất lâu phải không?"

"Ừ, quả thật rất lâu." Tô Bối An khẽ cười, đếm ngón tay tính toán: "Chị và Hứa Nam là bạn thời đại học, quen biết chắc có năm."

"Oh!!!" Lâm Sanh khẽ nói, vừa chuyển chuyển con ngươi: "Chị ấy là người con gái ưu tú, hồi đại học nhất định có rất nhiều người thích."

"Nhiều, phải nói là rất nhiều." Tô Bối An là người rất nhanh trí, làm sao nghe không hiểu hàm ý của Lâm Sanh: "Bất quá bọn họ là đơn phương tương tư, ánh mắt Nam Nam rất cao, ai cậu ấy cũng đều chướng mắt."

Nghe lời này của Tô Bối An, mắt Lâm Sanh nổi đom đóm, ánh mắt Hứa Nam cao tới đâu, khi duyên phận thực sự đến cũng bị cô-một tay mơ- bắt được trái tim thôi.

Sân bay cách nhà không quá xa, lái xe cũng khoảng phút, hai người cười cười nói nói rất nhanh thì đến cửa chính dưới lầu, Lâm Sanh dừng xe.

Nhìn đồng hồ giờ phút, Hứa Nam gởi tin nhắn tới giờ tan ca, còn khoảng phút, xe trong tay cô nên phải đi đón Hứa lão bản về.

"An An, em phải về công ty một chuyến." Lâm Sanh móc chìa khóa trong túi, đưa cho Tô Bối An vừa chỉ chỉ hành lang bên cạnh: "Chìa khóa này giao cho chị, Hứa Nam ở lầu , phòng ở bên trái."

"Trở về công ty đón Nam Nam à, em mau đi đi." Tô Bối An khẽ gật đầu, vừa tháo dây an toàn vừa nói: "Lái xe chú ý an toàn."

"Được, em sẽ." Lâm Sanh trả lời.

Nhìn Tô Bối An xuống xe, cũng mang hành lý ở cóp sau xe xuống, Lâm Sanh hạ cửa kính xe, vẫy tay với Tô Bối An sau đó lái xe rời đi.

Buổi tối ngõ nhỏ ánh đèn yếu ớt, người đi đường không nhiều lắm, không giống thành phố xa hoa trụy lạc, có vẻ rất yên tĩnh và an bình. Ở nơi này, thiếu đi một phần ồn ào, nhiều hơn một phần bình yên.

Đây là khu nhà độc lập, tổng cộng tầng, mỗi tầng phòng, lên lầu , Tô Bối An đứng cầu thang một lúc, nhìn trái một chút nhìn phải một chút, thật khó khăn.

Bởi vì...

Cô chỉ lo quan sát ở đây, nhớ không rõ, trong ký ức ngắn ngủi thiếu sót, đơn giản nhớ lại thì đã quên, vừa rồi Lâm Sanh nói phòng bên trái hay là bên phải.

"Mình nhớ hình như bên trái, hình như bên phải mới đúng." Tô Bối An lắc đầu, loại chuyện nhỏ nhặt này cô không muốn gọi điện hỏi: "Kệ đi, thử chẳng phải sẽ biết sao."

Tô Bối An là trường phái hành động, mà từ trước tới nay cô rất tin tưởng trực giác cùng giác quan thứ của mình.

Vì vậy, cô quả quyết lựa chọn phòng bên phải, móc chìa khóa ra mở cửa.

Chìa khóa cắm vào thế nhưng vẫn cứng không chuyển động được, trong mắt Tô Bối An lóe lên tia quẫn bách, lẩm bẩm:

"Lẽ nào mở nhầm, không phải nhà này?"

Đang định rút chìa khóa, cánh cửa bên trong chợt truyền tới tiếng động, Tô Bối An sửng sốt, cửa trong bị mở ra, xuyên qua cửa ngoài, mơ hồ nhìn thấy rõ một gương mặt hồng hào mỹ lệ.

Thật sự nhìn rất quen mắt.

Lúc này nghĩ tới Nam Nam và Lâm Sanh là hàng xóm nhà bên, mà hàng xóm nhà bên là cháu gái nhỏ của Lâm Túc, như vậy nữ nhân bên trong là...

Tô Bối An sợ lui lại mấy bước.

Cứ như vậy ngây người, ngoại trừ cửa bị mở ra, một dáng người thướt tha sắp đi tới.

Chẳng biết vì sao chưa gặp qua Lâm Túc Tô Bối An không khẩn trương, bỗng dưng nhìn thấy Lâm Túc, không hiểu sao cô lại khẩn trương, trong nháy mắt trán toát lớp mồ hôi mỏng.

Kinh sợ khi chìa khóa còn cắm trong ổ, Tô Bối An vô thức tiến lên, đưa tay muốn lấy chìa khóa ra, bởi vì khẩn trương, dưới chân chợt lảo đảo.

Tô Bối An mở to mắt, cơ thể đúng không vững nghiêng về phía trước, cho nên tay duỗi tay ra đem cửa ngoài đóng lại, rồi nghe 'Rầm' một tiếng nặng nề, cùng với tiếng Lâm Túc kêu rên vọng lại.

"A, xin lỗi, tôi không phải cố ý, cô mở cửa ra, cô không sao chứ."

Lâm Túc đi ngang qua nghe thấy có người mở cửa, tưởng cháu gái trở về, tiện thể mở cửa, nhìn đến nữ nhân xa lạ đứng ngoài cửa.

Vốn còn muốn hỏi chuyện gì xảy ra, người còn chưa ló ra ngoài, đầu liền bị trúng bất ngờ không kịp phòng bị, Lâm Túc ngồi xổm xuống, bụm trán, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.

Không nhìn nữ nhân ở bên ngoài gõ cửa 'Đùng đùng' đóng lại, còn có tiếng la lớn.

Cái trán sưng lên một cục, trong lòng Lâm Túc có chút buồn bực nhè nhẹ, cảm giác đầu không choáng, chậm rãi đứng thẳng người, cũng không liếc nhìn Tô Bối An.

"Xin lỗi, cô không sao chứ!?"

Nghĩ xin lỗi là xong à, không có cửa đâu, Tô Bối An trơ mắt nhìn, Lâm Túc lạnh lùng, dáng người ưu nhã đứng lên, lại xoay người, đem cửa bên trong đóng lại.

Nhưng mà, ngay khi Lâm Túc ngồi dậy, Tô Bối An đã quan sát thấy, rõ ràng nhìn thấy, trên trán bằng phẳng của Lâm Túc hình như có một ngọn núi nhỏ nhô lên...

phút sau.

Lâm Sanh đón Hứa Nam từ công ty trở về, trong nhà đều có người chờ nên mỗi người đều quay về nhà của mình.

Lâm Sanh mở cửa, vừa đổi giày vừa kích động hướng vào trong hét:

"Cô cô, tâm can bảo bối của người đã về rồi."

Không nghe tiếng đáp lại, Lâm Sanh vô cùng kinh ngạc, thay giày xong liền đi vào phòng khách, ngồi trên sofa là dáng người ưu nhã, không phải là cô cô thì ai.

Có điều, bầu không khí hình như có chút sai sai, hình như cô không có chọc giận cô cô, Lâm Sanh đi tới, ngồi bên cạnh Lâm Túc, khẽ gọi:

"Cô cô."

Lâm Túc ngẩng đầu nhìn cháu gái, khẽ cười:

"Sanh Sanh đã về rồi à."

"Dạ, con về rồi." Lâm Sanh vốn định ôm cô cô, dựa vào lòng cô cô làm nũng.

Nhưng bốn mắt nhìn nhau, Lâm Sanh nhìn cái núi nhỏ trên trán cô cô mình, sửng sốt, Lâm Túc nhìn thấy ngọn núi nhỏ trên trán cháu gái mình cũng giật mình sững sốt.

Cả hai cùng mở miệng.

"Cô cô, trán của người..."

"Sanh Sanh, trán của con..."

Hai cô cháu nhìn ngọn núi nhỏ trên trán của nhau, đều nằm ở bên trái, không kém một ly, y chang nhau.

Hai cô cháu rất ăn ý, cô nhìn ngọn núi nhỏ của cháu, cháu nhìn ngọn núi nhỏ của cô.

Đều không nói nên lời....

-------------------------------------

Ps. Tội cô cháu, đúng là một câu chuyện buồn... cười :)

Tại vì hông ai gọi hồn hết nên ngâm tới giờ mới post dù đã edit xong cả tuần :))))))))))

Truyện Chữ Hay