Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Em mặc kệ Ôn Dĩ Quân có ý nghĩ không an phận gì." Lâm Sanh nhìn Hứa Nam, vẻ mặt kiên định, nói: "Em chỉ mang bản thân mình đặt ở vị trí là bên cạnh chị."
----------------------------------------------------
Phòng tổng tài cách phòng tài vụ không xa lắm.
Buổi trưa hết giờ làm vẫn có người ở lại công ty, may là cũng không quá nhiều người, lòng vòng ngoằn ngèo một vòng lúc này mới đi tới cửa phòng tổng tài, Lâm Sanh nhìn hai bên một chút, thừa dịp không có ai qua lại bên này giơ tay gõ cửa.
Rất nhanh vọng lại giọng Hứa Nam lạnh lùng.
"Vào đi."
Lâm Sanh nghe thấy giọng Hứa Nam, mở cửa bước chân vào xoay người đóng cửa lại.
Phòng tổng tài bên ngoài là phòng làm việc, thiết bị trong phòng lắp đặt theo phong cách hiện đại hóa, bên cạnh cửa đặt một sofa gỗ lim, nguyên bộ trà cụ, xem ra là phòng tiếp khách.
Đi mấy bước, ánh mắt Lâm Sanh quét một vòng, cuối cùng đặt vào cái dáng ngồi đoan trang ưu nhã không thế che giấu kia, Lâm Sanh hít vào một hơi, trấn định tâm trạng, nhấc chân lên chậm rãi đi về phía ai kia.
Hứa Nam hơi cúi đầu, nghe tiếng bước chân từ xa vọng lại, ánh mắt chỉ đặt trên văn kiện, làm như suy nghĩ vấn đề gì đó, ngón tay đầy đặn mang theo cây bút ký tên, chuyển động ngắm nghía.
Đi tới trước bàn làm việc của Hứa Nam, nhìn thấy người ta không ngẩng lên, vẫn còn đang xử lý văn kiện.
Lâm Sanh lẳng lặng đứng bên cạnh, đang do dự có nên lên tiếng gọi hay không.
Không cần Lâm Sanh lên tiếng, Hứa Nam cũng biết Lâm Sanh đang đứng ở trước mắt, ngẩng đầu nhìn ai kia, chỉ đơn giản dùng ánh mắt quét qua mấy lần, sắc mặt bình tĩnh, thuận tay chỉ chỉ phía sau, gật đầu ý bảo:
"Đi vào bên trong lau sạch son môi, chờ chị."
Giọng nghiêm túc, không phải nói giỡn, Lâm Sanh theo hướng ngón tay Hứa Nam chỉ nhìn thoáng qua, đường nhìn dò xét, chỗ bên đó hình như là một căn phòng nhỏ.
Không có vào ngay lập tức, Lâm Sanh cúi người xuống, chống tay lên bàn làm việc, chu miệng với Hứa Nam, nghiêm túc hỏi:
"Son môi của em, thật sự khó coi à?"
"Đúng vậy." Hứa Nam nghiêm túc gật đầu, nhìn môi Lâm Sanh, ánh mắt lóe lên, cũng không khách khí đánh giá tiểu bảo mẫu: "Màu sắc không đẹp chút nào."
Đây là quan điểm thẩm mỹ gì, rõ ràng xinh đẹp ướt át, gõ gõ bàn, Lâm Sanh bất mãn:
"Hứa Nam, thật không nghĩ tới ánh mắt của chị thật kém."
"Chị nói khó coi thì chính là khó coi, không được nói lời vô ích." Hứa Nam ném bút, đứng dậy nắm chặt cổ tay Lâm Sanh, "Tới đây."
"Còn không nhận." Lâm Sanh tùy Hứa Nam lôi kéo mình đi vào trong phòng, nhỏ giọng thì thầm, "Già mồm cãi láo."
Hứa Nam nghe thấy cũng không có phản ứng, chỉ nắm tay Lâm Sanh đi vào, lại đưa tay ra sau đóng cửa lại.
Đây là phòng nhỏ dành riêng cho tổng tài nghỉ ngơi, chim tước tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đầy đủ, cái phòng này dù sao cũng lớn gấp mấy lần cái phòng làm việc của cô.
Ánh mắt Lâm Sanh đánh giá, Hứa Nam tiến tối buông cổ tay Lâm Sanh ra, chỉ chỉ phòng tắm, khẽ nói:
"Đi vào tẩy son môi trước đi."
"Thật sự khó coi à." Lâm Sanh không tin hỏi lại lần nữa, giơ tay lên kéo góc áo của Hứa Nam:
"Đúng vậy, thật khó coi." Hứa Nam mỉm cười, "Không được nói lời vô ích, nhanh lên đi, cầm cái này tẩy trang, chị đổi màu đẹp hơn cho em."
"Được rồi, em đi ngay đây."Lâm Sanh ngoan ngoãn lên tiếng trả lời, lúc này phải ngoan một chút, đừng có chống đối với đại lão bản, dù sao chuyện hồi sáng ai biết cái bình giấm chua này có giận hay không.
Đại khái khoảng phút, Lâm Sanh tẩy môi sạch sẽ đi ra liền thấy Hứa Nam hai chân bắt chéo, nghiêng người dựa vào sofa, hình như đang nghỉ ngơi.
Nghe thấy tiếng vang, Hứa Nam từ từ mở mắt, ngồi thẳng người lên, hướng về phía Lâm Sanh đang đứng lặng ở cửa phòng tắm vẫy vẫy tay:
"Còn ngớ người ở đó làm gì, đến đây."
"Oh." Lâm Sanh lên tiếng trả lời.
Thành thật đi tới, đẩy Hứa Nam qua bên cạnh ngồi xuống, ánh mắt đặt trên bàn trà đã bày đầy đủ hơn thỏi son, không hiểu sao tim đập hình như có chút nhanh, sao cô có dự cảm không lành.
Quả nhiên, cô biết cái bình giấm chua này không từ bỏ ý định, lúc mới ngồi xuống thì tiếng Hứa Nam đã vọng lại:
"Trán của em bị sao?"
"Chính là... buổi sáng em ở dưới nhà gởi xem bất cẩn đụng đúng trúng xe." Lâm Sanh theo bản năng sờ sờ vành tai, "Thật sự không có chuyện gì, em không đau, qua mấy ngày là ổn thôi."
Hứa Nam không nóng không lạnh hỏi:
"Là em bất cẩn đụng trúng hay là người khác bất cẩn đụng trúng em?"
Cái này quan trọng hả, Lâm Sanh trừng mắt nhìn, nghiêng người nhìn sang Hứa Nam, thấy mặt mày người kia như gió lạnh lướt qua, đây là biểu hiện trước khi giận của người kia.
"Đều là em bất cẩn." Lâm Sanh đẩy tóc ra sau, "Người ta cũng không cố ý đụng trúng em, em cũng không phải cố ý đụng vào."
Hứa nam bắt lấy trọng điểm:
"Người ta?"
"À, chính là Ôn Dĩ Quân." Lâm Sanh phục rồi, thua, giải thích toàn bộ quá trình.
"Sáng sớm ở chỗ giữ xe, em mới từ bên cạnh xe đi tới, không ngờ có người bên trong đúng lúc mở cửa xe, em không nhìn thấy đụng vào."
Hứa Nam gật đầu, không nói gì, mà là đứng dậy, từ cái chậu bên cạnh cầm lấy khăn mặt gấp đôi, đắp lên trán Lâm Sanh.
"Đè xuống, chườm nước đá."
Khăn mặt cùng với nước đá, chạm vào da thịt truyền tới cảm giác sảng khoái, Lâm Sanh sững sờ, vội đưa tay đè khăn trên trán, nhỏ giọng nói:
"Cảm ơn."
Hứa đại boss ngạo kiều bắt cô đổi son môi, thật ra mục đích là để cho cô chườm nước đá lên trán?
"Cảm ơn cái gì." Hứa Nam lại ngồi xuống, cổ dựa lên thành sofa, có chút bất đắc dĩ nói: "Sưng thành như vậy, đắp cho đàng hoàng."
Lâm Sanh nghiêng người sang, không chớp mắt nhìn Hứa Nam, thấy mặt Hứa Nam đang bình tĩnh, sắc mặt giống như sóng yên biển lặng, do dự, vẫn nhẹ nhàng kéo quần Hứa Nam, nhỏ giọng nói:
"Chị không giận à?"
"Chị giận cái gì?" trong nháy mắt Hứa Nam ngồi thẳng người, ánh mắt nhàn nhạt nhìn ai kia.
Đây là không chịu mở bình ra xem, Lâm Sanh có một loại cảm giác mang đá đập lên chân mình.
Không mở bình ra thì không biết bên trong bình có cái gì, hàm ý nói những người chưa kịp suy xét vấn đề đã vội nói ra, lại còn nói sai.
"Cảm ơn chị." Lâm Sanh cảm thấy mặt mình nóng lên, ngoại trừ lời này cô chẳng biết phải nói cái gì.
"Em cảm ơn cái gì." Hứa Nam nhìn mặt Lâm Sanh đỏ đỏ, khóe môi khẽ cong lên, chậm rãi nghiêng người tới, giơ tay đẩy tóc rũ ở cổ Lâm Sanh, xoa nắn vành tai của ai kia.
Nam, cô biết bây giờ Hứa Nam nhất định là bị yêu nghiệt nhập vào người, nhìn là trúng mỹ nhân kế ngay.
Cảm giác cơ thể mềm mại kề sát, đè vai cô, hơi thở ấm áp phả tới, mùi hương quen thuộc từng đợt từng đợt quanh quẩn chóp mũi, bành tai cô lại bị Hứa Nam như một đứa trẻ kẹp ở giữa ngón tay nhào nặn.
Rất nhanh bên tai truyền tới giọng Hứa Nam lạnh nhạt:
"Mà nếu như bạn gái trước của em còn ôm ý nghĩ không an phận với em, cô ấy có thể trở thành trở ngại giữa hai chúng ta thì xem em xác định chính mình thế nào."
"Em mặc kệ Ôn Dĩ Quân có ý nghĩ không an phận gì." Lâm Sanh nhìn Hứa Nam, vẻ mặt kiên định, nói: "Em chỉ mang bản thân mình đặt ở vị trí là bên cạnh chị."
"Ừm." Hứa Nam nhàn nhạt trả lời, ánh mắt dừng ở đôi môi đã lau sạch son môi của Lâm Sanh, "Em có biết tại sao chị muốn gọi em qua phòng làm việc không?"
Chườm đá cái cục bánh bao nhỏ trên trán, Lâm Sanh có chút chịu không nổi lấy xuống đặt trên bàn, trả lời:
"Biết, không phải chườm đá sao, nói thẳng ra là được rồi, còn mượn cớ son môi của em khó coi tìm em."
Vô hình trung nhận được quan tâm sâu nặng của Hứa đại boss, trong lòng Lâm Sanh vô cùng vui vẻ, nắm tay Hứa Nam, đặt lên lồng ngực, cảm kích nói:
"Cảm ơn đại lão bản, tự mình tặng cho nhân viên bé nhỏ một phần quan tâm ấm áp."
"Ngoại trừ tặng một phần ấm áp, tặng một phần quan tâm..." Ánh mắt Hứa Nam đặt lên đôi môi dù đã tẩy son của Lâm Sanh, vẫn kiều diễm ướt át như đã thoa, đáy mắt toát ra tia nóng rực.
Ôm lấy eo Lâm Sanh, đem người Lâm Sanh kéo qua, Hứa Nam khẽ đến bên tai Lâm Sanh nhẹ giọng nói:
"Nhân viên bé nhỏ, đại lão bản tặng thêm cho một phần phúc lợi.
"Phúc lợi gì... gì?"
"Đừng khẩn trương, chị sẽ không ăn thịt em đâu." Hứa Nam cười khẽ, vỗ vỗ lưng Lâm Sanh.
Bốn mắt nhìn nhau, trong sâu thẳm đôi mắt kia hàm chứa ngọn lửa nồng nhiệt, còn đôi mắt này giống như con sói ở thảo nguyên khí thế hung hăng, tùy thời muốn ăn tươi nuốt sống con thỏ trắng bé nhỏ này.
"Phúc lợi gì..." Hứa Nam nghiêng người áp tới, đem Lâm Sanh đặt ở sofa, hôn lên vành tai ai kia, nói nhỏ: "Nhắm mắt lại, em sẽ biết."
Giọng nói mập mờ, không khó khiến cho người ta hiểu sai đi, mặt Lâm Sanh chợt đỏ rực lên.
Đại não bỗng dưng lóe lên, đem chuyện buổi sáng kết hợp lại, trong nháy mắt hiểu được chuyện gì xảy ra, cô đã nói, cái tên ngạo kiều này đang êm đẹp tại sao lại gọi cô vào phòng tổng tài đổi son môi gì đó.
Lâm Sanh trợn tròn mắt, hỏi:
"Có phải chị đã âm mưu từ trước?"
"Đây là chị phòng ngừa chu đáo." Ngón Tay Hứa Nam cuộn cuộn lọn tóc dài trước ngực Lâm Sanh, thờ ơ thưởng thức, "Sáng nay chị giúp em diễn một màn kịch, em không có tiền lương để trừ, em phải báo đáp chị."
"Chị đang trêu chọc em." Hai tay Lâm Sanh để ở đầu vai Hứa Nam, lắp bắp cảnh cáo: "Nơi này là phòng làm việc... chị không được làm xằng bậy."
Có lẽ bị Lâm Sanh chọc ghẹo quá nhiều lần.
Hứa Nam thích nhìn Lâm Sanh của ngày thường giương nanh múa vuốt, bị cô khiêu khích thành con mèo nhỏ ngoan ngoãn ngượng ngùng, trong lòng không hiểu sao có một loại cảm giác thành tựu 'biến thái'.
Bên môi Hứa Nam toát ra ý cười, tay chống sofa, đè ép tiểu bảo mẫu để cho tiểu bảo mẫu không làm được gì khác, nhẹ giọng nói:
"Không sao, bây giờ hết giờ làm việc, hơn nữa nơi này là không gian riêng tư của chị."
Ngoài mặt làm nũng e thẹn xấu hổ, đáy lòng Lâm Sanh thực ra nhấc lên một cơn cuồng phong bão táp, cố ý ra vẻ, chính là bộ dạng kia, nói chuyện cái gì, rốt cuộc có hôn hay không, không hôn đổi lại không kiềm được cô hôn à!
Mặt Lâm Sanh cũng không phải hay nói giỡn, nghiêm túc nhìn Hứa lão bản:
"Làm chuyện kia với em chị phải chịu trách nhiệm, không chịu trách nhiệm thì chị chính là đùa giỡn lưu manh."
"Làm chuyện gì với em, phị trách cái gì." ánh mắt Hứa Nam vô tội nhìn ai kia: "Hình như chị... cái gì cũng không có làm à nha."
"Chị chị chị..." Thực sự như vậy, Lâm Sanh thật sự nghẹn họng.
"Chị cái gì?"
Lâm Sanh tức giận:
"Chị quá đáng!"
"Em nói thử coi, chị quá đáng chỗ nào?"
Khiêu khích thành công, không thèm nhìn đôi mắt nhỏ hiện lên vẻ u oán, Hứa Nam đủ hài lòng, chậm rãi ngồi dậy, từ trên bàn chọn một thỏi son.
"Cho em, đây là đại lão bản đưa cho nhân viên nhỏ, cũng chính là phúc lợi của em."
"Em cảm ơn phúc lợi của chị." Lâm Sanh nhận lấy thỏi son, đôi mắt càng u oán hơn, Hứa đại boss là một kẻ trong ngoài bất đồng, không biết xấu hổ vô địch vũ trụ!
Hứa Nam ngồi trên sofa, hai chân bắt chéo, tiếp tục không nhìn ai kia bên cạnh, cầm một quyển tạp chí giả bộ lật xem, giống như tùy ý nói:
"Chị không có làm gì em, nhanh đi ăn cơm đi."
Quả thật tức chết mình, Lâm Sanh thành công bị Hứa Nam chọc tức, xoay người căm hận đi vài bước sau đó chợt xoay người, bước nhanh lại, rút cuốn tạp chí trong tay Hứa Nam.
"Em làm..." Hứa Nam vừa ngưỡng mặt lên, Lâm Sanh đã nghiêng người áp tới, đem Hứa Nam đè lên thành sofa, hai tay chống ở hai bên, vững vàng đem Hứa Nam đặt ở giữa.
Bốn mắt nhìn nhau, Hứa Nam nhìn thấy trong ánh mắt u oán của tiểu bảo mẫu, loáng thoáng một nhúm lửa nhỏ, vừa rồi có phải đùa quá trớn rồi không.
Tóc dài hai bên của Lâm Sanh buông xuống, đuôi tóc chạm vào cổ Hứa Nam, kích thích da thịt non mềm vùng cổ, Hứa Nam không thể coi nhẹ khẽ run rẩy.
"Được rồi, chị đùa em, mau dậy đi." Gương mặt Hứa Nam phồng lên đỏ ửng.
Lâm Sanh chẳng qua là muốn lấy gậy ông đập lưng ông, nhưng ánh mắt ngừng ở trên môi Hứa Nam, cô thay đổi chủ ý, bởi vì Hứa đại boss hiên dĩ nhiên không có thoa son môi.
"Đừng vội." Lâm Sanh cười cười, cúi đầu ở bên tai Hứa Nam khẽ nói: "Ngoan ngoãn nhắm mắt lại, nhân viên nhỏ bé tặng cho đại lão bản một phần phúc lợi."
-------------------------------------
Hãy nghĩ xem chương tiếp theo là gì? :)
Ps. Bữa cuối tuần đi công chuyện ban đêm bị té xe, trật ngón tay ... chiều nay đọc một bộ truyện tranh thấy dễ thương, tài lanh đi inbox xin post bên wattpad bị từ chối, đi nhậu (dù chả biết uống) rủ chả ai đi, riết rồi con hông còn giá trị gì hết... buồn quá ngồi ở nhà edit truyện :)