“Xảy ra chuyện lớn như vậy, con là mẹ của bé Bông mà lại không biết gì về tình hình của con gái mình.
Bố không cần biết thằng nhãi con Dương Quốc Thành đó có lý do gì, hay nỗi khổ tâm thế nào.
Bố chỉ biết nó không thể che giấu mọi chuyện như vậy được.
Nó nghĩ mình có thể một tay che trời à? Chuyện cứu bé Bông, chúng ta cũng có thể xử lý, không nhất thiết phải cần tới cậu ta.” Bố vợ nhìn con rể, càng nhìn càng không vừa mắt, chính là như vậy.
Minh Tuệ nhìn đám người đông nghìn nghịt không nhìn rõ mặt mũi trước mặt.
Cô hít sâu một hơi, bình ổn lại căng thẳng và bất an trong lồng ngực.
Cô không ngờ trước mặt tất cả các anh em, bố cô lại công khai khẳng định rằng sẽ giao lại quyền lực cho cô như vậy.
Nhưng nghĩ lại lời ông nói mấy hôm trước, là sẽ để cô dựa vào thế lực nhà họ Trần, sẽ giúp cô xử lý chuyện này, thì hành động của ông ngày hôm nay cũng không có gì bất hợp lý.
Bố cô lấy từ trong hộp ra một chiếc vòng cổ, vô cùng trân trọng nâng niu, đeo nó lên cổ con gái.
Giọng nói mạnh mẽ vang vọng khắp căn phòng rộng: “Mọi người đã nghe rõ chưa? Từ ngày hôm nay, con gái tôi cũng là người nắm quyền cao nhất.
Lời của con gái tôi chính là lời của tôi!”
Ngay lập tức, có người đáp lời, nhưng là phản đối:
“Không thể được, đại ca.” Người bước ra là một gã đàn ông lưng hùm vai gấu, râu quai nón xồm xoàm trên mặt, vừa nhìn đã thấy hung ác: “Đại ca, các anh em cùng anh vào sinh ra tử, lên núi đao xuống biển lửa bao nhiêu năm.
Đột nhiên anh lại lôi ra một đứa con gái vắt mũi chưa sạch, muốn nó giẫm lên đầu các anh em.
Làm sao các anh em phục được!” Ông ta như nói thay lời của những người khác.
Ngay khi ông ta lên tiếng, xung quanh bốn bề im phăng phắc.
Ông ta vừa dứt lời, thì những người xung quanh cũng bắt đầu nhao nhao lên, phụ họa lời của ông ta.
Nhận ra mình đang được lòng mọi người, ông ta thuận thế ưỡn ngực đứng thẳng, chỉ tay thẳng vào mặt Minh Tuệ: “Đại ca làm thế nào thì làm, giao vòng cổ Long Cốt cho con bé miệng còn hôi sữa này, các anh em tuyệt đối không phục!”
“Không phục… vậy các người định tạo phản à?” Minh Tuệ nhẹ giọng nói.
Cô nhẹ nhàng phẩy tay một cái.
Ngay lập tức, Linh Nhi từ phía sau bước ra, cầm một khẩu súng lục, lên nòng.
“Không tôn trọng chủ nhân là tội gì? Ông cũng được coi như nguyên lão trong tổ chức, chắc chắn không quên quy củ đúng không?” Linh Nhi từ từ giơ khẩu súng lên ngang tầm mắt: “Vốn là phải bắn vỡ sọ ông, đúng không?”
Mục tiêu ngắm bắn của cô bé không phải là đầu của người đối diện, mà là cánh tay của ông ta.
Đạn vừa ra khỏi nòng, găm vào da thịt, ông ta lập tức ôm lấy cánh tay, toàn thân co rúm lại vì đau đớn.
Linh Nhi cười khẩy: “Vốn là phải bắn vỡ sọ ông mới đúng quy củ, nhưng vì tiểu thư lương thiện, ngày đầu tiên chào hỏi các anh em cũng không muốn lấy mạng ai cả, nên chỉ lấy của ông một cánh tay.
Một cánh tay này bị phế, xem như lời nhắc nhở cho ông, và cả những người khác.” Cô bé quét mắt nhìn xung quanh, ánh mắt như muốn nói “tôi xem ai dám đứng ra nữa”.
Đôi khi, vũ lực có tác dụng hơn nhiều so với lời nói mềm mỏng.
Linh Nhi vừa động súng một cái, không ai dám lên tiếng ý kiến gì nữa.
Bố của Minh Tuệ đứng phía sau nhìn con gái xử lý mọi việc, âm thầm gật đầu.
Đúng là con gái của ông, trong người chảy dòng máu của ông, cũng có phần nào cốt cách của ông năm đó.
Lần đầu tiên tiếp xúc với thế lực thuộc về mình trong thế giới ngầm mà không hề nao núng, vừa ra tay đã thu phục được đám người cứng đầu này.
“Con gái tôi là người thừa kế duy nhất của tôi, tôi sẽ tự tay dạy dỗ con bé xứng đáng với vị trí này.
Nếu các anh em không tin tưởng tôi thì có thể rời đi.” Một lời nói ra, đám đông lại trở về trạng thái im phăng phắc.
Đã ở trong giới này, muốn rút chân ra là chuyện khó vô cùng.
Điều cấm kị nhất, chính là phản bội.
Hôm nay, trong số những người này, nếu như có kẻ nào muốn rời đi, thì kẻ đó sẽ bị xem như kẻ phản bội của tổ chức.
Đừng nói là đầu quân cho thế lực khác, có được nhìn thấy mặt trời ngày mai hay không, cũng không lấy gì để đảm bảo.
Rời khỏi tầm mắt của những người đó, Minh Tuệ vội vàng đi sát vào bên cạnh bố, đè thấp giọng xuống hỏi: “Sao bố lại làm như vậy? Con không cần…”
“Không có lý do gì cả.
Lý do duy nhất là, con là con gái của bố.” Bố cô nói, rất thản nhiên: “Bố chỉ có một người con gái là con, trao quyền cho con không phải chuyện đương nhiên sao? Chiếc vòng cổ đó là tín vật có thể giúp con có tiếng nói quyết định đối với thế lực của chúng ta ở khắp nơi trên thế giới.
Rất quan trọng, nên con phải giữ cho cẩn thận.”
Ông thở dài một hơi: “Suốt hai mươi mấy năm nay, bố không làm tròn trách nhiệm của một người cha.
Suy đi tính lại, đây là thứ tốt nhất mà bố có thể cho con được.
Tổ chức của chúng ta tuy không dám xưng là số một số hai trong giới, nhưng cũng coi như là có chỗ đứng vững vàng.” Ít nhất có thể đảm bảo an toàn cho con gái và các cháu ông.
Minh Tuệ hiểu ý của bố mình, nhưng: “Con chưa từng có ý định dấn thân vào thế giới ngầm.
Đó là lựa chọn tốt nhất, nhưng chỉ là lựa chọn tốt nhất trong suy nghĩ của bố thôi.
Bố đã từng hỏi con muốn thứ gì chưa?”
Cô hơi nhếch môi, nhưng khuôn mặt vẫn méo xệch: “Nhà cửa… của cải… tiền bạc… quyền lực… bố đã hỏi con chưa, bố có biết con muốn thứ gì không? Con muốn những thứ này, hay chỉ muốn một cuộc sống yên bình và hạnh phúc bên cạnh mẹ và bố?”
Cô không cần những thứ kia, cô chỉ cần một cuộc sống bình thường như bao nhiêu gia đình khác, nhưng đối với cô, để có được điều tưởng chừng như vô cùng đơn giản ấy, lại thật sự rất khó khăn.
“Xem ra bố vẫn chưa hiểu.
Bố chưa từng hối hận vì đã bỏ rơi mẹ và con suốt ngần ấy năm có đúng không?” Vừa nói dứt lời, cô đã bước nhanh về phía trước, không để bố mình có cơ hội đuổi theo.
Bố cô ngơ ngẩn một hồi, rồi bước nhanh về phía trước, túm lấy một người thuộc hạ thân tín.
Sau khi kể hết đầu đuôi câu chuyện, ông lắc đầu, tự thấy ngán ngẩm với biểu hiện của mình: “Tôi không hiểu tâm tình và suy nghĩ của con gái, không biết con bé đang nghĩ gì nữa.
Hay là, chuyện kia… cậu cho người sang giúp nó đi.”
“Giúp nó?” Thuộc hạ của ông chớp chớp mắt, suy nghĩ mất vài giây mới nhận ra “nó” ở đây là Dương Quốc Thành: “Ý chủ nhân là cho người sang hỗ trợ Dương Quốc Thành ạ? Bên đó nước rất sâu…”
“Còn ai vào đây nữa.
Mẹ con bé bảo, nếu thằng đó có mệnh hệ gì, con bé sẽ không tha thứ cho tôi.
Nhắc nhở thằng đó phải giữ chừng mực, đừng có làm gì quá đáng.
Bằng giá nào cũng phải xách bằng được cái mạng về đây cho tôi.” Ông lại thở dài, bàn tay đưa lên bóp bóp hai bên thái dương: “Cậu nói xem, có phải tôi đã làm sai rồi không?” Hơn hai mươi năm trước ông đã sai, bây giờ ông cũng vẫn sai.
Và ông cũng chẳng biết làm thế nào mới là đúng nữa.
Càng không biết phải làm thế nào mới không khiến những người xung quanh khó chịu..