Ý thức của Minh Tuệ rơi vào bóng đêm tưởng chừng như vô tận.
Tới khi cô tỉnh dậy, thấy mình đang nằm trên một chiếc giường trắng toát.
Bên giường có ba người đang ngồi.
Hai người phụ nữ là dì Quyên và mẹ cô, còn người đàn ông, chính là khuôn mặt vừa quen vừa lạ của ông chú làm vườn không thể nói chuyện mà cô chỉ gặp một lần cách đây vài tháng.
“Con tỉnh rồi!” Thấy con gái đã tỉnh, mẹ cô thở phào nhẹ nhõm, bàn tay gầy guộc đưa lên vuốt nhẹ đám tóc mai lộn xộn trên trán cô: “Con làm mẹ lo quá…”
Đôi mắt nâu của Minh Tuệ ngân ngấn nước.
Cô ngước nhìn mẹ, rồi lại nhìn người đàn ông kia, thật lâu sau mới lên tiếng: “Mẹ… ông ấy là… bố con đúng không…” Giọng cô khàn khàn như một người đã lâu chưa nói chuyện.
“Con gái… bố là bố của con đây.
Xin lỗi vì tới giờ này mới đến thăm con.”
“Cuối cùng bố cũng chịu gặp con rồi.” Minh Tuệ thở hắt ra một hơi, trên môi là nụ cười nhẹ nhõm và thấu suốt, nhưng lo lắng trong đáy mắt vẫn chẳng tài nào tan đi được: “Con không sao đâu… nhưng mà bé Bông…” Cô vẫn nhớ như in lý do khiến mình ngất đi, đó là những trang nhật kí thấm đẫm nỗi đau và nước mắt của cô con gái nhỏ.
Mẹ cô nắm tay con gái, mắt cũng rơm rớm nước mắt: “Mẹ và bố đều đã biết rồi.
Chúng ta cùng nhau nghĩ cách, nhất định bé Bông sẽ không sao.”
“Con chịu khổ rồi.
Không cần nói gì nữa cả, bố biết hết rồi.
Con đừng lo lắng, có bố và mẹ con ở đây, nhất định sẽ không để con phải chiến đấu một mình.” Bố cô cũng nói.
Rõ ràng mới là lần thứ hai gặp mặt, và lần đầu tiên gặp mặt sau khi biết quan hệ thực sự giữa hai bên, mà Minh Tuệ chẳng hề thấy người đàn ông trước mặt xa lạ một chút nào.
Khuôn mặt cô hàng ngày nhìn thấy trong gương chính là tổng hòa di truyền giữa cha và mẹ, thân hình cô cũng đâu đó phảng phất dáng dấp của ông ấy.
Có lẽ huyết thống thật sự có năng lực kéo gần khoảng cách vô cùng kì diệu, nên cô mới cảm thấy ông ấy gần gũi và thân thiết đến thế.
Cô gật nhẹ đầu, nói: “Bố mẹ ra ngoài trước được không ạ? Con muốn nói chuyện với dì Quyên một lát.” Là nói chuyện về bệnh tình con gái nhỏ của cô.
Hai người gật đầu, ra ngoài, phòng bệnh trong nháy mắt chỉ còn lại hai người, một nằm trên giường một ngồi trên ghế bên cạnh giường.
Bà Quyên nhìn cô bé mình coi như con gái ruột, thầm đau lòng thay cho cô.
Một cô bé nhỏ nhắn mảnh mai như vậy, lại phải gánh một gánh nặng quá lớn, trải qua những nỗi đau quá lớn.
Minh Tuệ hơi cúi đầu, giọng buồn buồn: “Dì Quyên à, bây giờ lòng con đang rối lắm.
Trước đây con cứ tưởng mình là người phải hi sinh, phải chịu nhiều thiệt thòi.
Con luôn cho rằng Dương Quốc Thành là người lạnh lùng vô tình, còn nhẫn tâm tách bé Bông ra khỏi con.
Nhưng bây giờ con mới biết… anh ấy luôn mong chờ có thêm một đứa con, không phải vì anh ấy thích trẻ con, mà vì… muốn cứu sống con gái của bọn con.
Anh ấy tách con bé ra khỏi con, là vì đưa con bé đi chữa bệnh…”
Sự oán giận của cô đối với Dương Quốc Thành có hơn phân nửa là vì hắn ngăn cản cô gặp các con mình.
Nhưng tới ngày hôm nay cô mới biết, hắn cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.
Hắn mới là người phải chịu nhiều dằn vặt và đau khổ nhất.
Vậy mà cô còn trách hắn nữa.
“Đừng suy nghĩ quá nhiều.” Bà Quyên nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của người nằm trên giường bệnh: “Con suy nghĩ rồi buồn bã, đau khổ, cũng không có tác dụng gì cả.
Tốt nhất là lạc quan lên, giữ tinh thần thật tốt, mới có thể lan truyền năng lượng tích cực tới những người xung quanh, và tốt cho bé con trong bụng.”
Minh Tuệ gật đầu.
Những lời bà vừa nói cô đều hiểu, chỉ là hiện tại cô mới biết chuyện, nên nhất thời chưa điều chỉnh được thôi.
“Dì là bác sĩ, dì có thể cho con biết không, bệnh của bé Bông phải chữa bằng cách nào? Có thể… chữa khỏi được không?”
“Chỉ định điều trị suy tủy xương, phương pháp hiệu quả và triệt để nhất là ghép tế bào gốc tạo máu, hay người ta hay gọi là ghép tủy.
Nhưng con bé đã từng ghép tế bào gốc do Dương Quốc Thành hiến rồi, sau đó tình trạng bệnh lại càng nặng hơn, có lẽ là do hiện tượng thải ghép…” Bà suy nghĩ một chút rồi trả lời.
“Vậy con có thể hiến tủy cho con bé được không?” Minh Tuệ vội vàng hỏi, trong mắt đầy trông mong: “Cả bố mẹ con nữa.”
Bà Quyên gật đầu: “Xét trên lý thuyết thì có thể.
Nhưng lần một phẫu thuật thất bại, lần hai sẽ càng khó khăn hơn.
Có quan hệ huyết thống càng gần, tỉ lệ tương thích sẽ càng cao.
Hiện tại con đang mang thai, không thể làm phẫu thuật này được.” Đường nhìn dời xuống phần bụng dưới hơi nhô lên của Minh Tuệ, bà nói tiếp: “Dì muốn nhắc nhở con một chút, khả năng tương thích lớn nhất, là tế bào gốc lấy từ cuống rốn của đứa nhỏ trong bụng con.”
Nhưng đứa bé trong bụng Minh Tuệ mới được gần sáu tháng, tính toán thời gian thì còn hơn ba tháng nữa mới tới ngày dự sinh.
Hiện tại mà muốn lấy cuống rốn, gần như là không thể.
Trừ khi mổ lấy thai.
Quả nhiên, bà Quyên hơi ngập ngừng, nhưng vẫn cắn răng nói những lời tiếp theo: “Cách này rất nguy hiểm, nhưng theo dì là khả năng thành công lớn nhất.
Đó là mổ lấy đứa nhỏ trong bụng con ra, sau đó tiêm thuốc trưởng thành phổi và nuôi dưỡng trong lồng kính.
Còn dây rốn, có thể mang đi cứu bé Bông.
Tất nhiên, hệ số nguy hiểm rất cao, nếu như ở trong hoàn cảnh bình thường thì dì sẽ không khuyến cáo con làm theo cách đó.”
Nếu không làm như vậy thì bé Bông khó có cơ hội sống sót, nhưng làm vậy lại chẳng khác nào đẩy đứa nhỏ trong bụng vào vòng nguy hiểm.
Bên nào cũng là con, lòng bàn tay hay mu bàn tay cũng đều là thịt.
Lựa chọn thế nào cũng khiến lòng người mẹ day dứt.
Bà Quyên thở dài: “Trước tiên, con liên hệ với Dương Quốc Thành và bác sĩ điều trị của bé Bông trước, tham khảo ý kiến của họ xem nên quyết định thế nào.
Biết đâu tình trạng của bé Bông không tệ như chúng ta nghĩ, con bé có thể kiên trì tới ngày bé con trong bụng chào đời thì sao?” Đương nhiên đó là khả năng tốt nhất, nhưng ai cũng biết, gần như không có tỉ lệ này.
“Cho dù con lựa chọn thế nào, dì cũng sẽ ủng hộ con.
Nếu con lựa chọn sinh mổ sớm, dì sẽ đích thân mổ cho con, sẽ chuẩn bị thật tốt, cố gắng hết sức để hai mẹ con đều an toàn.” Như để tăng thêm độ chắc chắn, bà gật đầu: “Chỉ cần chúng ta chuẩn bị cẩn thận, nhất định sẽ thành công.”
Minh Tuệ ngẫm nghĩ một chút.
Trong đôi mắt nâu dần hiện lên sự quyết tâm: “Được, vậy thì con sẽ đặt niềm tin vào dì.” Cô gọi với ra ngoài: “Linh Nhi, giúp chị liên hệ với mấy người cấp dưới của anh ấy mà em còn giữ liên lạc.”
“Không cần phiền phức như vậy.” Linh Nhi còn chưa kịp đáp lời, bố cô đã lên tiếng: “Con là tiểu thư của nhà họ Trần, cũng là con gái duy nhất của bố.
Muốn làm gì cũng không cần nhờ đến thế lực của nhà họ Dương.
Đợi vài ngày nữa con khỏe lại, bố sẽ giúp con sắp xếp mọi chuyện.”
Minh Tuệ chỉ là bị shock quá nên ngất xỉu, rất nhanh sức khỏe của cô đã ổn định trở lại.
Ngay sau khi cô khỏe lại, bố cô đã vội vàng dắt con gái tới trước mặt các anh em thân thiết cùng vào sinh ra tử với mình và một loạt thuộc hạ thân cận.
Giọng nói của ông có nét uy nghiêm của người quen đứng ở vị trí cao, hoàn toàn không giống lúc ông nói chuyện với con gái: “Đây là con gái tôi – Đào Minh Tuệ, cũng là người thừa kế duy nhất của tôi.
Từ hôm nay trở đi, lời của con bé, mọi người có thể coi như lời của tôi.
Thấy con bé cũng giống như thấy tôi vậy.”.