“Cô Minh Tuệ…” Bảo vệ nhìn người phụ nữ xinh đẹp đứng trước mặt mình, trong mắt đầy khó xử, anh ta ấp a ấp úng hồi lâu mới nói ra được một câu: “Cô không thể vào trong được.
Đây là lệnh của boss.”
Anh ta không biết giữa người trước mặt và ông chủ của mình đã xảy ra chuyện gì.
Mà cho dù là chuyện gì cũng không đến lượt anh ta can thiệp.
Chỉ là một bảo vệ thấp cổ bé họng, anh ta không nên lo chuyện bao đồng thì hơn, tuy rằng người trước mặt thật sự có vẻ rất đáng thương.
“Nhưng thằng bé là con trai của tôi…” Minh Tuệ rướn người lên, đôi mắt mong mỏi đau đáu nhìn vào bên trong cánh cổng kim loại, như thể chỉ cần cố thêm chút nữa là có thể thấy bóng dáng của con trai mình.
Cô đã năn nỉ bảo vệ của tòa nhà này gần một tiếng đồng hồ, nhưng anh ta chẳng hề dao động chút nào cả.
Muốn gặp con trai một lần, không ngờ lại khó khăn đến vậy.
Nhìn Minh Tuệ như vậy, người bảo vệ cũng có chút không đành lòng.
Đúng lúc này, trong tai nghe anh ta đang đeo lại truyền đến giọng nói lạnh như băng: “Nói với cô ta, cậu chủ nhỏ đang bận học tập, không rảnh gặp cô ta.
Còn nữa… cô ta không xứng đáng làm mẹ thằng bé, bảo cô ta cút đi, đừng tới làm phiền con trai tôi nữa.
Người đàn bà không đứng đắn như cô ta… tiếp xúc với thằng bé sẽ dạy hư nó.”
“Chuyện này…” Những lời Dương Quốc Thành nói thật sự quá làm tổn thương người khác.
Người bảo vệ thở dài một hơi, lựa lời truyền lại với Minh Tuệ: “Hiện giờ cậu chủ nhỏ đang bận học tập, không thể gặp cô được.
Boss cũng nói không muốn để cậu chủ nhỏ gặp cô, sợ người không đứng đắn như cô sẽ dạy hư cậu ấy.” Ngừng lại vài giây, anh ta cắn răng: “Xin lỗi cô, mời cô về cho!”
Nãy giờ đứng phía sau Minh Tuệ, lúc này Linh Nhi mới không nhịn được chen lên một bước: “Nếu chúng tôi nhất định phải gặp cậu ấy thì sao?” Cô bé xắn tay áo lên, chuẩn bị sẵn tinh thần mở một đường máu xông vào.
“Nếu các cô cố tình xông vào, tôi chỉ còn cách báo cảnh sát mà thôi.”
Tội đột nhập vào nhà riêng nói nặng cũng không phải là quá nặng, nhưng một khi cảnh sát đến, chắc chắn Minh Tuệ không thể gặp được con trai.
“Anh…” Linh Nhi nghiến răng kèn kẹt, bẻ ngón tay định xông lên đánh người.
Minh Tuệ lại thở dài một hơi, túm lấy cổ tay cô bé: “Thôi bỏ đi! Chúng ta không vào nữa!”
Đến lúc này, cô đã hiểu rõ ý của Dương Quốc Thành rồi.
Hắn cố tình không muốn để cô và con trai gặp mặt, thì cho dù có xông được vào bên trong, chưa chắc đã có thể tìm thấy thằng bé.
Chi bằng cứ theo ý hắn, trở về đi vậy.
“Muốn làm người phụ nữ của tôi đến vậy à? Còn theo tôi tới tận đây?” Giọng nói đều đều không chút cảm xúc, khuôn mặt than lạnh lùng như tạc từ băng, Dương Quốc Thành xỏ tay vào túi quần, thong thả bước từng bước tới trước mặt Minh Tuệ: “Có muốn không?”
Hắn chỉ cho người phụ nữ này một cơ hội, cũng là cho chính mình cơ hội cuối cùng.
Nếu như cô đồng ý với điều kiện của hắn, hắn sẽ tiếp tục để cô ở bên cạnh.
Suy cho cùng, chính hắn cũng chẳng thể quen được cuộc sống thiếu cô.
Minh Tuệ sững sờ ngước mắt lên, nhìn người đang tiến dần tới trước mặt mình.
Cô hơi mím môi, không biết phải nói gì với hắn, càng không hiểu nổi trong lòng hắn đang nghĩ gì.
Bàn tay lạnh băng nắm lấy cổ tay cô, kéo mạnh về phía mình: “Đi theo tôi!”
“Dương Quốc Thành! Anh làm cái quái gì vậy?” Linh Nhi hét lên: “Thả tiểu thư ra!”
“Câm miệng!” Dương Quốc Thành liếc mắt ra hiệu cho bảo vệ ngăn cô bé lại, đồng thời kéo Minh Tuệ đi vào trong nhà.
Căn biệt thự tối tăm và trống trải, chẳng hề có chút dấu hiệu nào của việc có người ở.
Minh Tuệ gấp gáp bước theo người đàn ông đang kéo tay mình, giọng nói lộ rõ vẻ hoang mang: “Anh… anh định làm gì vậy?”
Đẩy người xuống sofa, Dương Quốc Thành vươn tay bật đèn điện.
Căn phòng đột ngột bừng sáng, sáng tới chói mắt.
Một tay hắn vịn vào thành sofa, nghiêng người nhìn chằm chằm đôi mắt nâu của Minh Tuệ, lạnh lùng gằn từng chữ: “Không phải cô muốn ở bên tôi sao? Muốn ở bên tôi, thì bỏ cái thai trong bụng đi!”
“Anh nói gì cơ?” Sống lưng lạnh toát, cả người như vừa rơi vào hầm băng, Minh Tuệ mở to hai mắt, nhìn sâu vào đôi mắt đen chẳng có chút tình tự nào của người đàn ông mình yêu thương: “Đó là con của anh đấy…”
Không, cô không tin.
Hắn làm sao có thể nhẫn tâm gϊếŧ chết con của hai người được?
Nhưng đáp lời cô lại là cái nhếch mép đầy khinh thường của Dương Quốc Thành: “Con của tôi sao?” Lời nói của Minh Tuệ trong mắt hắn lúc này chẳng hề có chút đáng tin nào cả.
Một dòng nước mắt trong suốt chảy ra từ khóe mắt Minh Tuệ.
Cô nhẹ nhàng phủ bàn tay lên bụng dưới, nơi có đứa con còn chưa kịp thành hình của hai người.
Đứa nhỏ này mệnh khổ, vừa mới xuất hiện đã phải theo mẹ bôn ba, trải qua hết biến cố này lại đến sóng gió khác.
Giờ đây, lại phải nghe yêu cầu tàn nhẫn từ chính bố ruột của nó.
Bảy năm trước cô không thể bỏ cái thai trong bụng, cho dù không biết bố đứa trẻ là ai.
Bây giờ cô lại càng không thể bỏ.
Minh Tuệ cố chấp đưa tay lên gạt nước mắt, run rẩy thương lượng với Dương Quốc Thành: “Để em sinh đứa trẻ ra… Sau đó chúng ta có thể làm xét nghiệm.
Nếu không phải con anh, thì…”
Cô định nói “nếu không phải con anh thì xử lý em cũng chưa muộn”, nhưng còn chưa kịp nói hết lời đã bị Dương Quốc Thành cắt ngang: “Không cần đâu, không cần phiền phức như thế.” Sau đó, hắn cao giọng: “Vào đi!”
Một người mặc áo blouse trắng, đeo khẩu trang kín mít, trên tay cầm một hộp thuốc đi vào.
Chẳng hề ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, người đó điềm nhiên như không mở hộp thuốc ra, chọn lấy một cái kim tiêm và một lọ thuốc.
“Anh chắc chắn là tiêm ngay bây giờ chứ?” Ngón tay búng lên thân ống tiêm, người đó nghiêng đầu, xác nhận lại lần cuối cùng.
Dương Quốc Thành gật đầu: “Tiêm cho cô ấy đi.”
Cánh tay bị giữ chặt, Minh Tuệ trơ mắt nhìn chiếc kim đâm thẳng vào trong da, nước thuốc không rõ là loại gì theo đó truyền thẳng vào mạch máu.
Đôi mắt cô ẩm ướt, nhưng lại chẳng thể khóc lên thành tiếng được.
Sau đó, cô thấy khóe mi trĩu nặng, và ý thức dần chìm vào bóng tối vô tận.
“Sao phải để cô ấy hiểu lầm như vậy chứ?” Bác sĩ thở dài một hơi, nhẹ giọng than thở: “Làm gì có loại thuốc gây sảy thai nào như thế này.
Tiêm bổ sung dinh dưỡng, rõ ràng là làm chuyện tốt mà lại…”
Nhận được ánh mắt cảnh cáo từ Dương Quốc Thành, bác sĩ nhún nhún vai: “Được rồi, tôi không nói nữa.
Tạm thời tình trạng của cô ấy và đứa nhỏ đều ổn, không có gì đáng ngại.
Nhưng chỉ là tạm thời thôi.
Nếu như còn kíƈɦ ŧɦíƈɦ cô ấy nữa, tôi cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì.” Sảy thai là một chuyện, còn có thể ảnh hưởng tới cả cơ thể mẹ.
“Đã nói xong chưa?” Dương Quốc Thành không hề che giấu sự mất kiên nhẫn.
“Vẫn chưa xong.” Bác sĩ lắc đầu: “Nếu cô ấy nói thật, đứa bé đúng là con của anh, thì bé Bông có hi vọng rồi.”
Đó là trường hợp khả quan nhất.
Đứa nhỏ trong bụng Minh Tuệ thật sự là con của Dương Quốc Thành, là em cùng cha cùng mẹ với bé Bông, bọn họ có thể dùng tế bào gốc từ cuống rốn của đứa nhỏ này để cứu chị gái nó.
Chỉ có điều, chính Dương Quốc Thành cũng không biết, lời của người phụ nữ mà hắn từng hết lòng tin tưởng đó, có đáng tin hay không..