Thời gian chờ đợi luôn trôi qua một cách vô cùng chậm chạp.
Mặt trời từ từ mọc lên tới đỉnh đầu, rồi ngả dần về phía Tây.
Minh Tuệ nhìn chằm chằm số giờ hiển thị trên màn hình điện thoại, mím chặt đôi môi nhợt nhạt thiếu sức sống.
Linh Nhi thở dài một hơi, lay lay vai Minh Tuệ: “Tiểu thư, chị có muốn… đi đâu đó nghỉ ngơi một chút không? Hoặc chí ít là ăn thứ gì đó…” Cứ chờ đợi thế này, thân thể làm sao chịu nổi.
“Không cần, cảm ơn em, nhưng chị không thể đi được.” Đôi mắt nâu sáng liếc qua màn hình điện thoại, lại dời sự chú ý về mục tiêu là cánh cổng đang đóng kín của căn biệt thự cách đó không xa: “Lỡ như chị rời đi đúng lúc anh ấy ra ngoài, chị sẽ… hối hận vì đã không kiên trì thêm một chút.”
Cô đoán rằng Dương Quốc Thành đang ở bên trong.
Nếu không thì làm sao bác Hoa có thể ra truyền lời nhanh như vậy chứ.
Hắn không muốn gặp cô.
Cô cũng hiểu được suy nghĩ của hắn lúc này.
Giống như ngày trước, khi biết rằng hắn và Hà Thu Hoài chuẩn bị kết hôn, cô cũng không muốn gặp hắn vậy.
Nhưng cho dù thế nào, hắn cũng chẳng thể ở trong nhà không ra ngoài.
Chỉ cần cánh cổng biệt thự mở ra, Dương Quốc Thành bước chân ra ngoài, cô sẽ có cách để chứng minh rằng mình và Quân trong sạch.
“Nhưng mà, nếu anh ta không chịu nghe lời chị nói thì sao?” Linh Nhi chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cô bé nhạy cảm nhận thấy vấn đề giữa hai người này chắc chắn không nhỏ.
Minh Tuệ thở hắt ra một hơi, đột ngột siết chặt bàn tay Linh Nhi, hỏi: “Linh Nhi, em có tin chị không? Em có tin rằng chị không hề phản bội anh ấy không?”
Dương Quốc Thành ghét nhất là kẻ phản bội.
Đây là chuyện rất nhiều người lăn lộn trong thế giới ngầm đều biết, bao gồm Linh Nhi.
Nếu là liên quan tới hai chữ “phản bội”, e rằng hắn sẽ chẳng giữ được bình tĩnh để nghe Minh Tuệ nói.
Càng lúc Linh Nhi càng cảm thấy hi vọng giải quyết mâu thuẫn của tiểu thư nhà mình thật sự rất xa vời.
Mặt trời ngả về phía Tây, ráng chiều đỏ rực phủ xuống thành phố một màu sắc ấm áp và lãng mạn.
Nhưng Minh Tuệ chẳng có chút tâm tình nào để thưởng thức cảnh đẹp.
Đúng lúc tưởng như Dương Quốc Thành sẽ ở nguyên trong nhà cả một ngày, thì cánh cổng kim loại chạm khắc hoa văn lại từ từ mở rộng.
Sau đó, một chiếc xe đen tuyền lao vọt ra ngoài.
“Thành…”
Minh Tuệ buột miệng, gọi thành tiếng.
Chiếc xe không hề giảm tốc độ, ngược lại còn tăng tốc, lướt qua trước mặt cô.
Người đàn ông ngồi trong xe cũng chẳng trao cho cô dù chỉ là một cái liếc mắt.
“Linh Nhi, chúng ta cần có một chiếc xe.” Ngầm nghĩ một hồi, Minh Tuệ lại hướng ánh mắt về phía biệt thự: “Thành đã đi rồi, trong nhà chỉ còn bác Hoa.
Chúng ta… có thể nhờ bác ấy cho mượn một chiếc xe đúng không?” Suy nghĩ hiện tại của cô rất đơn giản.
Một khi đuổi kịp Dương Quốc Thành, giải thích rõ ràng mọi chuyện, giữa hai người sẽ không còn khúc mắc nào nữa.
Tự nhiên, chuyện chiếc xe cũng chẳng đáng nhắc tới.
Đây là hạnh phúc cả đời của cô.
Cô không muốn để vuột mất, vì bất kì lý do gì.
Tiếng nhạc du dương hòa quyện trong bầu không khí mờ ảo.
Bảy giờ tối, quán bar bắt đầu tiếp đón những vị khách đầu tiên.
Dương Quốc Thành tùy tiện ném chìa khóa xe cho nhân viên phục vụ, sau đó chọn một góc khuất không người chú ý, tự mình uống rượu.
“Chết tiệt!” Dương Quốc Thành ngửa cổ, nốc hết chất lỏng sóng sánh trong ly thủy tinh.
Cảm giác cay xè tới bỏng rát thiêu đốt khoang miệng, thực quản, trôi thẳng xuống dạ dày.
Vậy mà vẫn chẳng gây khó chịu bằng sự trống rỗng đến cùng cực trong lòng.
Hắn uống hết ly này đến ly khác, nhưng lý trí còn chưa kịp chìm trong hơi men váng vất, thì ly rượu trên tay đã bị một bàn tay mảnh khảnh giằng lấy.
“Đừng uống nữa…” Thở dài một hơi, Minh Tuệ đặt ly thủy tinh sang một bên, ngồi xuống đối diện người đàn ông đang né tránh ánh mắt của mình: “Chúng ta nói chuyện được không?”
Dương Quốc Thành lắc đầu: “Tôi không có gì để nói với em.”
“Giữa em và anh Quân không có gì cả.
Em có thể…” Vốn dĩ Minh Tuệ định nói rằng “em có thể chứng minh”, nhưng lời vừa chuẩn bị thốt ra khỏi miệng, cô đã sửa thành: “Thành, nếu em nói giữa em và anh ấy không có gì, anh có tin tưởng em không?” Trong tình yêu, quan trọng nhất là tin tưởng.
Đáp lại cô là cái lắc đầu, và ánh mắt không hề có tiêu cự của Dương Quốc Thành: “Tôi chỉ tin tưởng vào những gì mình tận mắt trông thấy.”
Nhắm mắt lại, hắn vẫn còn nhớ như in cảnh tượng đã nhìn thấy khi đẩy cánh cửa đó, người phụ nữ hắn yêu thương nằm trong vòng tay của một thằng đàn ông khác.
Cô muốn hắn tin tưởng, vậy hắn phải lấy cái gì ra để tin tưởng đây?
Tầm mắt Minh Tuệ trở nên mơ hồ, như phủ một tầng nước mắt.
Giọng cô run run: “Anh không thể tin tưởng em một chút được sao? Em và anh ấy… chưa xảy ra chuyện gì cả… bọn em… bị người ta hạ thuốc…”
Đúng lúc này, một giọng nói vừa quen vừa lạ vang lên, cắt ngang cuộc trò chuyện sượng ngắt giữa hai người: “Thì ra cô thật sự ở bên Dương Quốc Thành à? Cô cũng giỏi đấy nhỉ, Đào Minh Tuệ.
Một bên bám lấy con trai tôi không tha, một bên lại đi quyến rũ người đàn ông khác!”
“Bác gái…” Đã rất lâu rồi Minh Tuệ không nghe thấy giọng nói này, cũng không gặp lại người phụ nữ này.
Bà ta vừa xuất hiện, kí ức đã phủ bụi mờ lập tức kéo về, choán đầy tâm trí.
“Rốt cuộc con trai tôi đã làm sao chuyện gì, mà ông trời lại bắt nó gặp phải cô chứ?” Người phụ nữ hừ một tiếng đầy khinh thường: “Bảy năm trước cô mang thai với người khác, phản bội con trai tôi.
Bảy năm sau lại chạy đến trước mặt nó… Tại sao cô không cút khỏi cuộc đời nó đi?”
Dương Quốc Thành nhíu chặt đôi lông mày.
Khuôn mặt người phụ nữ này rất quen, nhưng hắn không nhớ ra đã từng gặp ở đâu.
Đầu óc bắt đầu quay cuồng, hắn đưa tay lên bóp trán: “Bà là ai?”
“Cậu nói xem tôi là ai? Nguyễn Hoàng Quân là con trai tôi, và…” Ngón tay chỉ thẳng vào Minh Tuệ: “Cô ta từng suýt nữa thành con dâu của tôi.” Ngừng lại vài giây, lại như có thâm ý mà liếc nhìn vùng bụng bằng phẳng của Minh Tuệ: “Trong bụng cô ta cũng đang mang giọt máu của con trai tôi… Dương Quốc Thành, đường đường là tổng giám đốc tập đoàn DG, không ngờ cậu lại có sở thích đổ vỏ đấy!”
Vừa dứt lời, bà ta đã che miệng mỉm cười, không hề che giấu sự khinh thường đối với hai người trước mặt.
Thật giống như cả hai người đều chỉ là rác rưởi dưới chân bà ta vậy.
Minh Tuệ trừng lớn hai mắt: “Bác gái, có những lời không thể tùy tiện nói được đâu.
Con làm sao có thể mang thai với con trai bác được chứ?”
“Có hay không không phải cô là người rõ ràng nhất à? Cô ở chung với con trai tôi, nó đưa cô tới bệnh viện khám thai, cái thai có vấn đề cũng là nó ở bên cạnh chăm sóc cho cô.” Con trai bà ta đâu có ngu ngốc đến mức chăm sóc cho vợ con người khác.
Len lén quan sát sắc mặt của Dương Quốc Thành, Minh Tuệ vội vàng muốn giải thích: “Thành, chuyện này đúng là… em chưa kịp nói với anh…”
“Không cần nói gì nữa! Đi đi!” Giọng nói đều đều lạnh lẽo, nét mặt cũng thâm trầm, y như lần đầu gặp mặt.
À không, còn lạnh lùng hơn cả lần đầu gặp mặt.
Dương Quốc Thành ngước lên, nhìn thẳng vào người đang đứng trước mặt mình, gằn từng chữ: “Tôi không muốn gặp lại cô nữa.”
Hắn không muốn nghe những lời này, không muốn tận mắt chứng kiến niềm tin và ảo tưởng hạnh phúc trong lòng mình vỡ vụn.
Thà rằng, đẩy cô ra xa một chút, tốt nhất là đừng bao giờ bước vào thế giới của hắn nữa.
Hắn đã sớm biết rồi, Dương Quốc Thành, là kẻ không xứng đáng được yêu thương..