Nhà họ Mạnh.
Tống Vân Khanh nghiêm khắc nhìn Leo:" Tại sao lại cố tình chạy đến tìm ông cụ Mộ?"
Leo nhìn thấy ánh mắt của mẹ, dịu dàng nhưng cũng nghiêm túc: "Mẹ, mẹ đừng căng thẳng như vậy. Mẹ luôn nói với bọn con là chuyện gì đến sẽ đến trốn tránh cũng không phải cách, phải đũng cảm đối mặt. Bọn con đã trở lại để đối mặt với mọi chuyện. Mẹ, con không sợ, mẹ cũng không cần sợ. Con và A Moon sẽ mãi ở bên cạnh. mẹ, bọn con sẽ không đến nhà người khác."
Mặc dù A Moon không hiểu anh trai đang nói gì nhưng khi nghe cậu nói rằng sẽ mãi ở bên cạnh. mẹ thì cô bé vội vàng gật đầu để nói rằng mình cũng đồng ý.
Tống Vân Khanh lúc này cũng không biết nên nói với Leo như thế nào, thế giới của người lớn rất phức tạp đôi khi đũng cảm là chưa đủ.
Leo đi tới nắm chặt lấy tay mẹ lắc lắc, ngửa. đầu nhìn cô: "Mẹ đừng căng thẳng. Bọn con đối mặt cùng với mẹ. Bọn con không cần tổ tiên chỉ cần mẹ là được rồi."
“Tống Vân Khanh chậm rãi ngồi xuống: "Leo. mẹ xin lỗi, mẹ đã mất bình tĩnh."
Leo ôm chặt lấy mẹ, kể sát tai nói: "Mẹ, bọn. con yêu mẹ."
Tống Vân Khanh xúc động chảy nước mắt ôm. Leo vào lòng, A Moon vội vàng chạy tới, Tống Vân Khanh choàng tay qua ôm cô bé.
Hai đứa nhỏ chính là mạng sống của cô không ai được phép cướp chúng đi.
Mạnh Thiệu Nguyên thở đài nhìn ba mẹ con họ ho nhẹ một tiếng.
Tống Vân Khanh vội vàng thả hai đứa nhỏ ra: "Ông nội."
Mạnh Thiệu Nguyên gật đầu vẫy tay ra hiệu cho hai đứa nhỏ lại đây rồi bảo Tống Vân Khanh ngồi ở phía đối điện.
"Nhóc Leo hôm nay làm rất tốt." Ông ấy mỉm cười hiền lành nói với leo.
Leo mím môi: "Cháu chỉ muốn cho bố biết thái độ của bọn cháu, bố không chịu nhận mẹ nhưng lại muốn bọn cháu quay trở về, thật quá
Nguyên nhìn cậu đầy ẩn y nói: "Leo cháu nên biết nếu để lộ thực lực của mình quá sớm thì sẽ khiến đối phương đề phòng, như. vậy sau này tái chiến sẽ gây bất lợi cho ta."
Leo có chút nghĩ ngờ: "Ý của ông cố là." Mạnh Thiệu Nguyên gật đầu: "Biểu hiện của. cháu rất tốt sẽ làm cho nó càng muốn nhận. cháu."
Khuôn mặt nhỏ của Leo có chút thất vọng.Mạnh Thiệu Nguyên khẽ cười:" Nhưng tại sao vậy? Cháu vừa nói sớm muộn gì cũng phải đối mặt với mọi chuyện, phải nhớ kỹ đạo lý này. Khi cháu còn chưa biết rõ thực lực của đối phương thì không nên để lộ thực lực của mình."
Leo ra sức gật đầu:"Vâng, cháu nhớ kỹ rồi ông cố."
Mạnh Thiệu Nguyên cười tít mắt, đứa trẻ này. thông minh như Mạnh Ngọc lúc nhỏ, là một nhân tài để bồi dưỡng.
Tống Vân Khanh hơi bất an.
Mạnh Thiệu Nguyên nhìn cô âu yếm: "Vân. Khanh, cháu căng thẳng và lo lắng quá, cháu phải học cách thả lỏng bản thân.Cháu như vậy sẽ khiến Leo và A Moon căng thẳng và lo lắng theo."
Ánh mắt Tống Vân Khanh nhìn về phía bọn trẻ đang lo lắng nhìn mình.
Cô nhất thời nghẹn họng.
"Vân Khanh, cháu có biết tại sao ông coi cháu giống như cháu gái ruột của mình không?" Mạnh Thiệu Nguyên âu yếm nhìn Tống Vân Khanh.
"Là vì ông ngoại ạ?" Tống Vân Khanh biết họ có quan hệ rất tốt từ lúc còn trẻ.
"Vân Khanh, ông ngoại cháu mất sớm, cháu Tại mất trí nhớ hơn nữa lúc đó còn quá nhỏ nên cũng không biết những chuyện này."
Năm đó ở thành phố N, truyền thông Tống thị của Tống Triết Thánh là giàu nhất và cũng là anh. Tớn đứng đầu giới kinh doanh của thành phố N. Mọi người đều lấy ông làm gương, Mộ Chính Sơ và Mạnh Thiệu Nguyên cũng rất kính trọng Tống Triết Thánh.
Tống Triết Thánh là người coi trọng nghĩa. khí, bất kể là ai gặp nạn cho dù đã từng làm đối thủ của ông chỉ cần thật sự gặp khó khăn thì ông, đều sẵn sàng ra tay giúp đỡ.
Vậy nên danh tiếng của Tống Triết Thánh rất tốt.
Ông cũng hợp tác nhiều với Mộ Chính Sơ và Mạnh Thiệu Nguyên.
Tống Triết Thánh đầu tư khá cao nên nhiều. người bên cạnh ông cũng hùa theo vì muốn được chia một chén canh. Mà Mộ Chính Sơ và Mạnh Thiệu Nguyên cũng là những người ủng hộ trung thành của ông. Năm đó Mộ thị và Mạnh thị ngày càng phát triển cũng nhờ có Tống Triết Thánh chỉ bảo.
Cho nên Mạnh Thiệu Nguyên vẫn luôn biết ơn. Tống Triết Thánh.Hai mươi năm trước, các công ty nước ngoài Tần lượt đầu tư vào thành phố N để khai phá thị trường. Điều này mang lại nhiều cơ hội và không gian hoạt động cho tư bản của thành phố N.
Mộ thị và Mạnh thị làm theo, Mộ thị cũng đạt được thành tựu lớn. Nhìn qua thị trường thấy đang có cơ hội tốt nhưng Tống thị lại thu tay và cũng đần cắt đứt đòng vốn của tư bản nước ngoài.
Bằng cách nào đó, Tống Triết Thánh đã tìm được manh mối, lo lắng mục đích cuối cùng của những công ty nước ngoài kia là hút vốn của những công ty đã làm ăn nhiều năm ở thành phố N rồi phá hủy nền kinh tế của thành phố N.
Một số ông chủ lớn có quan hệ thân thiết với Tống Triết Thánh cũng đều thu tay lại, Mạnh Thiệu Nguyên cũng không chút do dự mà rút lui theo Tống thị.
Nhưng Mộ Chính Sơ là người theo chủ nghĩa tiến bộ, ông ta cho rằng thời cơ tốt như này không thể bỏ qua đồng thời cũng khuyên Mạnh Thiệu Nguyên không nên từ bỏ.
Nên Mạnh Thiệu Nguyên đặc biệt đi tìm Tống "Triết Thánh vì chuyện này, khi đó cơ thể của Tống Triết Thánh không ổn lắm.
Ông ấy tìm tới Tống Triết Thánh vẫn chịu đựng bệnh tật gặp mặt, Tống Triết Thánh đem. suy nghĩ của mình nói cho Mạnh Thiệu Nguyên biết. Sau đó ông ấy rút ra khỏi liên minh đầu tư của thành phố N, hành động khiêm tốn rồi bắt đầu quan sát ngành bất động sản, chậm rãi chuyển hình.
Mọi chuyện Mạnh Thiệu Nguyên đều làm dẫn, ông ấy cũng không phải là người không có đầu óc, độ nhạy bén trong kinh doanh của ông ấy không thua kém gì Mộ Chính Sơ chẳng. qua Mộ Chính Sơ giỏi diễn đạt và giỏi nịnh nọt hơn thôi.
Mạnh Thiệu Nguyên là kiểu làm đâu chắc nấy nên ông ấy với Mộ Chính Sơ mới càng chạy càng. xa.
Không lâu sau giá cổ phiếu của thành phố N hỗn loạn lan rộng ra nhiều phương diện giống như Tống Triết Thánh dự lễ. Những tư bản nước ngoài đã cuỗm sạch vốn của thành phố, sau đó rút lui và rời khỏi thành phố N, kinh tế của thành phố N bị tổn hại nghiêm trọng, rất nhiều xí nghiệp đã bị phá sản vì tai nạn này.
Mặc dù Tống Triết Thánh đã dự liệu trước nhưng thuyền đại nạn quay đầu, truyền thông, Tống Thị vẫn bị thiệt hại nặng.
Sau đó bệnh tình của Tống Triết Thánh nặng thêm nên giao truyền thông Tống Thị cho con rể là Thẩm Nghị tiếp quản.
Trong sự cố đó, Mạnh Thiệu Nguyên không bị ảnh hưởng gì đã rất biết ơn Tống Triết Thánh nên đặc biệt tới bệnh viện thăm ông để bày tỏ lòng biết ơn của mình.
Tống Triết Thánh chỉ mỉm cười với ông ấy, chỉ vào Tống Vân Khanh đang đứng bên cạnh giường gọt hoa quả cho ông: " Thiệu Nguyên, cậu không cần phải cảm ơn tôi, đây là phần thưởng. xứng đáng cho sự phúc hậu của cậu. Ngược lại tôi có chuyện muốn nhờ cậu đấy. Tôi bây giờ chỉ còn đứa bé này là người thân, sau này nếu có cơ hội xin cậu hãy chăm sóc cho con bé một chút."
Tống Vân Khanh bé nhỏ ngần đầu nhìn Mạnh Thiệu Nguyên cười ngọt ngào.
Lúc đó cô chính là cô công chúa nhỏ của nhà họ Tống, vô lo vô nghĩ, hoạt bát, ngây thơ.
Vân Khanh." Trong đôi mắt già của Mạnh Thiệu Nguyên ngập nước mắt, nhìn cô bé mảnh khảnh mà bướng bỉnh trước mắt.
"Đừng từ chối sự giúp đỡ của ông. Nếu không nhờ có sự giúp đỡ của ông cháu có lẽ nhà họ Mạnh đã phá sản trong trận tai nạn đó rồi. Hơn nữa, là ông cháu nhờ ông chăm sóc cháu. Cháu có biết năm đó khi biết tin cháu gặp chuyện ông đã đau lòng như thế nào không? Ông đã không làm tốt lời nhờ cậy của ông cháu thì sau này lúc chết ông làm sao đi gặp mặt ông ấy được? Cũng may ông trời có mắt cho cháu trở về lần nữa. Vân Khanh à, hãy cho ông và nhà họ Mạnh một cơ hội, bất kể là có chuyện gì thì chúng ta sẽ đối mặt cùng với cháu, cháu không cần căng thẳng cũng không cần sợ. hãi, hiểu không?"
Nghe xong máu trong người Tống Vân Khanh nóng lên, nước mắt tràn ra vành mắt, cảm động. về sự hào phóng chính trực của ông ngoại cũng cảm ơn ông Mạnh đã không quên ân tình cũ.
Cô nhẹ nhàng quỳ xuống bên chân ông Mạnh, xoa xoa bàn tay đặt trên đùi ông ngẩng đầu rưng xưng nói: "Ông, Vân Khanh biết rồi. Vân Khanh nhất định sẽ làm việc thật tốt. Ông, ông hãy thay. ông cháu nhìn cháu, cháu nhất định sẽ lấy lại truyền thông Tống Thị, khôi phục nó về thời huy hoàng của ông ngoại."
Mạnh Thiệu Nguyên cầm tay cô vỗ về: "Cháu ngoan. Làm khó cháu rồi. "
Tống Vân Khanh lắc đầu, mắt rưng rưng: "Cháu nhớ kỹ rồi, sau lưng cháu là nhà họ Mạnh, cháu có người ủng hộ có nhà mẹ đẻ."
Mạnh Thiệu Nguyên gật đầu: "Được rồi. Chuyện của hai đứa nhỏ cháu không cần lo lắng, ai cũng đừng mong cướp chắt của ông đi."
Hai đứa trẻ đi tới lần lượt nắm lấy tay ông cố: "Ông cố."
Mạnh Thiệu Nguyên rất vui.
"Vân Khanh, cháu đi làm việc của cháu đi, cho ông thấy khẩu khí lúc nãy của cháu đi." Mạnh Thiệu Nguyên yêu mến nhìn Tống Vân Khanh.
Tống Vân Khanh gật đầu: "Cảm ơn ông."
Mạnh Thiệu Nguyên nhìn hai đứa chắt đo dự một chút: "Vân Khanh, A Ngọc nói hôm qua Hi "Thần uống rượu một mình say đến ngất đi. Đứa nhỏ này cũng rất khổ, nó thật sự rất yêu cháu, cháu...ai." Mạnh Thiệu Nguyên cuối cùng cũng, không đưa ra lời khuyên vì như vậy rất bất công đối với Vân Khanh.
Tống Vân Khanh nắm bàn tay già nua của ông, bình tĩnh nói: "Ông à, cháu sẽ không để bọn nhỏ mang họ Mộ cũng không để chúng quay về nhà họ Mộ. Đây là giới hạn của cháu.
Mạnh Thiệu Nguyên vỗ vỗ tay cô, biết rằng, nói nhiều cũng không được ích gì, mỉm cười mãn nguyện nói: "Được, ông nghe lời cháu. Nếu nó không đổi ý vậy đến nhà chúng ta ở rể là được."
Tống Vân Khanh không nhịn cười được, cô biết đây là lời nói đùa của ông Mạnh.
Mộ Hi Thần làm sao có thể ở rể được chứ.
Mắt A Moon xoay tròn.
Ba ngày sau, Tống Vân Khanh quay lại làm việc với sự đồng ý của bác sĩ Mạnh Dương.
Hướng Thần đem phương án thu mua Thịnh An cho Tống Vân Khanh xem: "Tôi cũng đưa một phần cho Nhị ca, nếu có ý kiến gì thì họ có thể nói cho chúng ta. Sáng nay, anh ấy nói phương án này có thể thực hiện được, bọn họ không có ý kiến gì"Tống Vân Khanh rất nhanh đã xem xong, gập tài liệu để về chỗ: "Làm cũng được. Nếu Mạnh. Ngọc cũng không có ý kiến gì thì cứ theo đó mà làm đi."
Hướng Thần mỉm cười gật đầu.
Tống Vân Khanh cười nói: "Mắt nhìn người của Tử Du không tôi, Hướng Thần, cô làm việc rất tốt."
Hướng Thần tỉnh nghịch lễ phép chào: "Cảm. ơn chị Vân Khanh đã khen."
Hướng Thần ra ngoài làm việc.
Điện thoại Tống Vân Khanh vang lên, khi cô nghe máy một giọng nói từ tính vang lên bên tai cô: "Babe, cơ thể đỡ nhiều chưa?"
Tống Vân Khanh cố gắng nhịn cười: "Lần này là ai nói cho anh biết thế?" Là Tô Mạn Nhiên.
"Nhất cử nhất động của cô đều bị tôi giám sát, người bên cạnh cô đều là điệp viên ngầm của tôi." Bên trong giọng nói từ tính của Tô Mạn Nhiên mang theo một nụ cười ấm áp.
"Vậy bọn họ báo cáo cho anh những gì?" Tống Vân Khanh cười hỏi.
"Không có chuyện gì lớn cả."
"Vậy anh có xem báo cáo công việc không?
"Tất nhiên là có nhưng cô biết rõ là tôi không quan tâm đến việc này mà. Skye tôi muốn cô đành thời gian chăm sóc tốt cho bản thân đừng cứ mãi kiếm
"Chắc anh là ông chủ duy nhất muốn nhân viên của mình nghỉ ngơi thay vì làm việc."
"Cô không phải nhân viên của tôi, cô là đối tác của tôi. Tôi nói thật đấy Skye, tiền có thể kiếm được rất nhiều nhưng cơ thể thì chỉ có một, cô kiếm được nhiều tiền nhưng đến lúc đó không thể tìm được một cơ thể khác thay thế cho cô đâu. Cô có thể thay tim, thay phổi nhưng sẽ không đổi được tâm hồn đáng yêu của cô đâu."
Tống Vân Khanh khẽ cười:"Chắc chắn rồi. Cảm ơn anh đã quan tâm. Tôi sẽ chăm sóc tốt bản. thân cũng như làm tốt công việc của mình, như thế đã được chưa?"
"Ừm, vẫn còn kém lắm." Giọng nói lúc này đã hài lòng rồi.
"Tôi sẽ tự tìm cô để nghiệm thu thành quả. Nếu cô gầy thì cẩn thận tôi sẽ cắt tiền thưởng cả năm của cô đấy."
Vâng thưa lão đại." Tống Vân Khanh mở to mắt nhịn xúc động xuống.
“Chăm sóc con trai nuôi và công chúa nhỏ của tôi cho tốt đấy. Nói với bọn nhỏ giáng sinh tôi sẽ đến thăm chúng."
Sau khi cúp máy Tống Vân Khanh mỉm cười, Tô Mạn Nhiên là người thứ hai trao cho cô sinh mệnh. Bọn họ là người thân cũng là bạn bè.