Sắc mặt Tống Vân Khanh lập tức thay đổi, cô ngẩng đầu nhìn về phía Mộ Hi Thần, trong mắt tràn đầy tức giận.
Mộ Hi Thần kinh ngạc, không biết Vân Khanh. xảy ra chuyện gì: "Vân Khanh? Làm sao vậy?"
Tống Vân Khanh xốc chăn lên rồi xuống. giường.
“Vân Khanh, em định làm gì?” Chân Tống. Vân Khanh vừa chạm đất thì đã cảm thấy choáng váng, Mộ Hi Thần vội vàng đỡ lấy cô.
Tống Vân Khanh nắm chặt cánh tay của anh, gần từng chữ một: "Mộ Hi Thần! Các người đừng, hòng cướp con của tôi!"
Nói xong cô đẩy anh ra rồi bước ra khỏi cửa.
“Vân Khanh, Vân Khanh, em định đi đâu vậy? ” Mộ Hi Thần căng thẳng, vội vàng đuổi theo đỡ cô.
Tống Vân Khanh không nói lời nào, cô chịu đựng cơn choáng váng, bám vào tường mà đi, cô vừa vội vàng lại vừa tức giận.
Mộ Hi Thần đành phải đi theo bên cạnh, đỡ lấy cô, sợ cô bị ngã.
Vừa bước xuống cầu thang thì bọn họ đã thấy Mạnh Thiệu Nguyên đang nắm tay Leo từ từ bước vào cửa.
“Mẹ ơi!” Leo thấy cô loạng choạng thì buông tay ông ngoại rồi chạy đến.
Mẹ, mẹ định làm gì? Mẹ còn chưa khỏe, không được đi lung tung đâu!" Leo nhào tới trước mặt Tống Vân Khanh.
Tống Vân Khanh dùng hết sức lực quỳ rạp xuống đất rồi ôm Leo vào lòng: "Leo! Leo!"
Leo ngẩn ra một chút rồi dùng hai tay ôm lấy mẹ, sau đó khẽ vuốt lưng Tống Vân Khanh: "Mẹ, con ở đây, đừng sợ, có con ở đây rồi."
Nước mắt Tống Vân Khanh rơi xuống như chuỗi hạt châu bị đứt.
Con của cô chính là của cô, không một ai có thể lấy đi.
“Leo, con đi gặp ai vậy?” Tống Vân Khanh buông Leo ra, nước mắt lưng tròng nhìn Leo, giọng điệu của cô hơi nghiêm khắc.
Leo đưa tay lau đi nước mắt trên mặt mẹ:" Mẹ, con đi gặp ông cụ Mộ một chút, nói cho ông ta biết là con, mẹ và em gái không liên quan gì đến nhà họ Mộ, chúng ta không cần nhận tổ quy tông gì cả”Hai mắt Tống Vân Khanh có chặt lại: "Ông ta muốn bọn con nhận tổ quy tông sao?"
Leo gật đầu: "Ông cụ Mộ đó còn tự cho mình đúng. Ông ta coi việc con quay lại với ông ta là lẽ đương nhiên, nhưng lại không hề hỏi mẹ con có đồng ý hay không."
Ánh mắt cậu nhìn về phía Mộ Hi Thần, những lời này cũng là nói cho Mộ Hi Thần nghe.
Mộ Hi Thần cau mày, đưa tay đỡ Tống Vân Khanh đứng lên: "Trên mặt đất lạnh lắm, đừng, làm như vậy."
Tống Vân Khanh đột nhiên đẩy anh ra: "Anh nói với ông nội anh biết là tôi ở đây với bọn nhỏ sao? Mộ Hi Thần, anh đừng đùng ông nội để ép tôi nữa, ông ta là ông nội của anh, không phải của tôi. Đừng nghĩ là tôi không biết những hành động xấu xa mà ông ta làm sau lưng tôi vào năm đó, nếu ông ta đánh chủ ý lên con tôi, tôi thể sẽ không. nhượng bộ với nhà họ Mộ đâu.”
Mộ Hi Thân vốn đã giật mình trước sự xuất hiện của ông nội, nhưng nghe xong lời Leo nói thì càng giật mình hơn.
Giờ nhìn thấy khóe mắt của Tống Vân Khanh bị xé toạc, anh vừa sốt ruột vừa lo lắng: “Vân Khanh, em hiểu lầm rồi, anh...”Tống Vân Khanh cười lạnh lùng một tiếng: "Hiểu lầm ư? Anh còn nói là hiểu lầm? Năm đó ông nội anh và nhà họ Diệp sắp xếp đặt bẫy như vậy, không phải là muốn tôi không thể sinh đứa bé sao? Còn thay tôi bài trí sẵn kết cục, tiếc là tôi mạng lớn! Mộ Hi Thần, con tôi sẽ không bao giờ lấy họ Mộ, cũng tuyệt đối sẽ không bước chân vào. nhà họ Mộ, thế nên các người từ bỏ ý định này đi! Chuyện bỏ mẹ giữ con như vậy sẽ không xảy ra trên người mẹ con tôi đâu, tôi không phải Phương Phi, con trai tôi cũng sẽ không trở thành Mộ Hi Thần thứ hai đâu!"
Sau khi Tống Vân Khanh nói một hơi, cô cảm. giác bóng người trước mặt đang đong đưa, trời đất quay cuồng.
"Mẹ ơi!"
"Mẹ ơi!"
Tiếng kêu của hai đứa trẻ vang lên bên tai cô, trước mắt cô tối sầm lại rồi mất hết tri giác.
"Vân Khanh! Vân Khanh!" Cô vừa ngã xuống đất Mộ Hi Thần đã đỡ được cô, ôm cô vào lòng.
Mạnh Thiệu Nguyên cũng sốt ruột: "Đi gọi Mạnh Dương, Vĩ Triệu lại đây!"
Sở Vĩ Triệu đến bắt mạch cho Tống Vân. Khanh rồi tiêm thuốc, cuối cùng Tống Vân Khanh cũng bình yên chìm vào giấc ngủ.
Mạnh Thiệu Nguyên lo lắng hỏi:" Vĩ Triệu, có nặng lắm không?”
Sở Vĩ Triệu thở đài: "Con bé đang trong tâm lý tức giận thôi, trước mắt không có gì đáng ngại. Đứa nhóc này không được chăm sóc tốt trong thời
gian mang thai và ở cữ nên giờ mới yếu đến thế, vừa nãy giận lắm mới xỉu như vậy. Đứa nhóc này, hầy!”Đôi mắt của Mộ Hi Thần dán chặt vào Tống Vân Khanh đang hôn mệ, chỉ có anh mới biết trong lòng đang suy nghĩ gì.
Vân Khanh thất vọng về anh đến mức tận cùng, cô hoàn toàn không còn tin anh nữa.
Tại sao phải đi đến bước đường này?
Đểu là lỗi của mình, nếu như năm đó mình có. thể bảo vệ cô ấy ngay từ đầu thì cô ấy đã không. phải thất vọng về mình như vậy. Năm đó sao anh lại tin lời mẹ Trương nói? Sao anh có thể vì một câu của mẹ Trương mà dao động niềm tin đối với cô chứ?
Hi Thần hối hận đến mức muốn tát mình. một cái thật mạnh.
“Hi Thân, đừng kích thích con bé nữa.” Sở Vĩ "Triệu nhìn Mộ Hi Thần, đứa nhỏ này đã chịu khổ đủ rồi, chỉ là Vân Khanh với cậu ta, hẩy! Cái này không ai có thể giúp được cả, và nút thắt chỉ có. thể được giải quyết bởi hai người họ.
Mộ Hi Thần nhìn Sở Vĩ Triệu rồi lại nhìn Mạnh Thiệu Nguyên, anh hạ giọng nói:" Cháu chưa từng có ý định muốn cướp con về nhà họ Mộ."
Sở Vĩ Triệu vẫn im lặng.
Mạnh Thiệu Nguyên ho khan hai tiếng rồi mới nói: "Cậu không muốn, nhưng không có nghĩa là người khác không muốn, ý của ông nội cậu quả thực là như thấy bộ dạng của Vân Khanh rồi, nếu có người
động đến con của con bé thì chính là muốn lấy mạng con bé, chỉ cần nó còn hơi thở thì nó sẽ liều. mạng đến cùng. Khi làm mẹ người phụ nữ sẽ trở nên mạnh mẽ hơn, bây giờ con bé không còn là người phụ nữ yếu đuối nuốt nước mắt vào trong, bụng như năm đó đâu. Hi Thần, đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, cậu muốn một nhà đoàn tụ, chỉ sợ là không đễ dàng đâu. Ải của Vân Khanh khó qua, ải của ông nội cậu e là càng khó qua hơn cháu đã sai lầm một lần rồi, mất đi Văn Khanh nhiều năm như vậy, cháu không thể lại để mất cô không một ai có thể ngăn cản cháu yêu cô ấy"
Mạnh Thiệu Nguyên và Sở Vĩ Triệu nhìn nhau, đều thở dài.
“Ông nội, tại sao Vân Khanh vừa nhắc tới chuyện bỏ mẹ lấy con, hơn nữa tại sao cô ấy lại nhắc tới tên của mẹ cháu?” Phương Phi là mẹ của anh.
Vừa rồi Vân Khanh n‹ g cô ấy không phải là Phương Phi, con trai cô ấy sẽ không trở thành Mộ Hi Thần thứ hai.
Vân Khanh đang ám chỉ cái gì vậy?
Mạnh Thiệu Nguyên lẳng lặng nhìn anh 30 giây mới nói: "Chuyện của cậu, cậu tự điều tra đi, người ngoài không có quyền xen vào."
Mạnh Thiệu Nguyên nói xong thì dẫn Mạnh Đức rời đi cùng: "Leo, gọi em gái đi, chúng ta về ăn cơm, mẹ ở đây không sao đâu, các cháu ăn cơm. xong lên chăm mẹ là được.”
Nhìn mọi người rời đi, Mộ Hi Thần lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số: "Phi Trì, điều tra một người cho tôi. Bà ấy tên là Phương Phi, bà ấy là mẹ tôi. Tôi muốn biết tất cả về quá khứ của bà ấy, kể cả vật chứng và chỉ tiết thời gian tử vong.”
Phi Trì nhận lệnh.
Ngay khi Mộ Chính Sơ về đến nhà thì đã nổi trận lôi đình.
Nghe thấy tiếng động trong phòng làm việc, Bạch Linh Vân hóng hớt nhìn cánh cửa đóng chặt, bà ta nói với Phạm Quyên Nghiên: "Sao thế? Ông. cụ có thường xuyên phát giận như vậy không?"
Phạm Quyên Nghiên thành thật trả lời" "Không, em chưa bao giờ thấy ông ấy tức giận như vậy bao giờ!"
"Không biết là vì ai nữa." Bạch Linh Vân lầu bầu.
Tất nhiên Phạm Quyên Nghiên có biết cũng sẽ không nói.
Mộ Chính Sơ thở hồng hộc ra lệnh cho Mộ. Nghỉ Niên: "Gọi Hi Thần về cho tôi”
Mộ Nghỉ Niên khom người nói: "Tôi đã gọi điện thoại cho cậu hai rồi, đang trên đường tới đây
Mộ Chính Sơ trừng mắt nhìn Mộ Nghỉ Niên: "Bằng mọi giá nhất định phải mang đứa bé tới đây. Nếu không được nữa thì khiến cho Tống Vân Khanh biến mất luôn đi! Con cái không có mẹ thì đương nhiên phải để bố nuôi!"
Mộ Nghỉ Niên nhẹ giọng nói: "Thưa ngài, ngài bình tĩnh một chút đã!"
Mộ Chính Sơ giơ tay quét chén trà trên bàn xuống đất, "xoảng" một tiếng, chén trà vỡ vụn.
"Bình tĩnh ư? Cậu bảo tôi bình tĩnh như nào đây? Mạnh Thiệu Nguyên ông ta là thứ gì? Nếu ông ta nhận Tống Vân Khanh là cháu gái của mình, còn đám chiếm luôn chắt trai của nhà họ Mộ! Ông ta coi Mộ Chính Sơ tôi là cái gì? Hả? Trong mắt ông ta còn có Mộ Chính Sơ tôi sao?”
Mộ Nghỉ Niên không dám nói lời nào.
Cửa mở ra, Mộ Hi Thần mặc âu phục màu đen đi vào với khuôn mặt vô cảm, nhìn thoáng qua đống hỗn độn bên trong, anh thản nhiên hỏi: "Sao vậy? Ông nội?"
Mộ Chính Sơ nhìn vẻ mặt bình tĩnh của anh thì không khỏi tức giận: "Hi Thần! Ôm hai đứa. nhỏ kia về cho tao!"
Mộ Hi Thần nhíu mày: "Ông nội đang nói cái gì vậy?"
Mộ Chính Sơ tức giận đến phát run: "Mày. đừng giả bộ không biết với tao! Ảnh chụp mày và hai đứa nhỏ kia ở bể bơi của khách sạn Hoàng. Đình đã bị tung ra khắp trời rồi, mày còn nghĩ giấu được tao sao? Mày nói xem! Tại sao đưa đứa nhỏ đến nhà họ Mạnh? Con cháu nhà họ Mộ, sao lại để lưu lạc bên ngoài? Mày! Mang bọn nhỏ về cho tao!
Mộ Chính Sơ đập bàn ầm ầm.
Ánh mắt Mộ Hi Thần tối sầm lại, tại sao chỉ có một mình anh không thấy được mọi chuyện, còn tất cả mọi người thì thấy rõ?
Ông nội không nói một lời nào về mẹ của đứa nhỏ, ông ấy chỉ muốn đứa nhỏ.
Chẳng lẽ đúng như lời Vân Khanh nói bỏ mẹ giữ con sao?Chẳng lẽ đây thật sự không phải là lần đầu tiên bỏ mẹ lấy con sao?
Vân Khanh nói sẽ không để Leo trở thành Mộ Hi Thần thứ hai, vậy Mộ Hi Thần là đứa được giữ. lại? Còn mẹ anh Phương Phỉ thì sao? Không phải ông nội luôn hết lời khen ngợi bà ấy sao?
"Tại sao mày không nói gì?" Giọng nói của Mộ Chính Sơ uy nghiêm đầy tức giận.
“Ông nội, cháu không có gì để nói.” Mộ Hi Thần lạnh lùng nói
“Mày! Đi làm xét nghiệm ADN cho tao. Tao muốn kiện bọn họ, đòi đứa bé về!" Mộ Chính Sơ tức giận nói.
"Ông nội, đứa nhỏ này từ khi sinh ra đến nay, cháu chẳng biết gì, cũng chưa từng dính đáng đến. nghĩa vụ, kiện tụng thì chúng ta cũng không có lợi đâu."
“Liên quan gì? Tao sẽ mời luật sư giỏi nhất, nhất định phải mang con cháu nhà họ Mộ: Mộ Chính Sơ trông có vẻ quyết tâm giành lại cho bằng được.
Cuối cùng Mộ Hi Thần không chịu nổi nữa: Ông nội, ông có cân nhắc đến cảm nhận của mẹ đứa nhỏ không? Ông có bao giờ nghĩ tới cho cháu và Vân Khanh bên nhau, có một kết cục viên mãn không?"
Mộ Chính Sơ ngẩn ra một lúc, sau đó càng bực Đội hơn: "Bây giờ là lúc nào rồi mà mày còn nghĩ tới mấy thứ tình cảm nhỏ nhặt đó? Người làm việc lớn không quan tâm đến mấy tiểu tiết! Bây giờ mày đã có con nối dõi, tao đã có thể đanh ngôn chính thuận khiến các cổ đông của Mộ Thị rót vốn vào tập đoàn quốc tế RS để nó ngày càng lớn mạnh hơn! Mày hiểu chưa?"
Mộ Hi Thần nhìn Mộ Chính Sơ: "Ông nội, bọn nhỏ không phải là công cụ để cháu thăng tiến. Hơn nữa cháu cũng không có tư cách làm bố của bọn nhỏ, bọn nhỏ ở bên mẹ rất hạnh phúc, cháu không muốn hủy hoại nó!"
“Mày!” “Bốp” một tiếng, một cái tát nặng nề giáng xuống mặt Mộ Hi Thần.
Một đòng máu chậm rãi chảy xuống từ khóe miệng Mộ Hi Thần.
Trải tim Mộ Hi Thần còn đau hơn cả trên mặt
Không biết vì sao, không đợi kết quả từ Phi Trì, Mộ Hi Thần đã tin lời Tống Vân Khanh.
Hình như bỏ mẹ giữ con là truyền thống của nhà họ Mộ, ông nội làm chuyện này một cách thuận buồm xuôi gió, không chút nương tay.
Vậy còn mẹ mình thì sao? Ông ta không có ấn tượng gì mới mẹ mình, tất cả quá khứ hầu như đều được ông nội kể lại sau này, như là bà ấy yêu bố hơn cả đứa con của mình, từ nhỏ đến lớn chưa. Đao giờ quan tâm đến mình, sau này bà ấy bất ngờ chết trong bệnh viện rồi mới có chuyện mẹ kế.
Những lời này rốt cuộc có đúng sự thật. không?
Rốt cuộc cái nào là thật? Cái nào là giả? Trong ngôi nhà này toàn là sương mù.
Trái tìm Mộ Hi Thần lạnh như băng.
Hóa ra anh không chỉ là một quân cờ mà còn là một quân cờ đã được vun vén kỹ càng, mọi công, sức đày công đầu tư vào anh không phải vì tình yêu mà vì lợi ích và dục vọng.
Bây giờ, anh đã hiểu tại sao Vân Khanh thể sống chết cũng không cho con vào nhà họ Mộ. Bây. giờ, anh cam tâm không nhận con, cũng không để con đến nhà họ Mộ trở thành quân cờ bị lừa gạt đời tiếp theo đâu.