Mộng Tịch mệt đến mức người lả ra, cô định vào bồn tắm ngâm mình thì tiếng chuông điện thoại reo lên, là của cha cô gọi đến.
“Mộng Tịch, con đã dậy chưa? Ngày đầu tiên ngủ ở chỗ mới thế nào, có quen không?”
Chu Bá Thành chính là người cha tốt như vậy đấy, nhớ lại mỗi lần ông ra nước ngoài làm việc, chỉ cần vừa đáp xuống sân bay thôi liền gọi điện về nhà hỏi thăm tình hình con gái thế nào.
“Đã dậy rồi, tối qua con ngủ rất ngon ạ.” Mộng Tịch nói dối, cô không muốn làm ông lo lắng.
“Cha, người vẫn khỏe chứ.
Nhớ là phải ăn uống đầy đủ đó.” Cô còn dặn dò thêm.
“Ta rất khỏe, còn vừa mới dùng xong bữa tối.
Mộng Tịch, Khang Vũ nó có đối xử tốt với con không?”
Cô nói chuyện với Chu Bá Thành vừa mới nguôi ngoai được phần nào, nghe ông nói câu này lại trở nên trầm mặc.
Hốc mắt cô trở nên đỏ au, hai hàng nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống.
Mộng Tịch khẽ nấc nhẹ một cái.
“Rất tốt ạ.”
Nói thêm vài ba câu nữa, cô viện cớ đi ăn sáng rồi tắt máy.
Mộng Tịch vào trong phòng tắm, ngâm mình trong chiếc bồn lớn.
Hương tinh dầu tràm từ từ lan tỏa ra, len lỏi khắp từng thớ da thịt của cô.
Mệt mỏi đến rả rời, Mộng Tịch ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Mãi đến khi quản gia Trương lên phòng gọi, cô mới tỉnh dậy.
Bà ta nói đã chuẩn bị xong bữa trưa, nếu cô muốn dùng liền sai người dọn lên.
Ở trong căn biệt thự lớn như vậy, Mộng Tịch càng cảm thấy cô đơn hơn bội phần.
Nhìn trên bàn chất một đống thức ăn, cô chỉ động đũa vài món, mỗi món ăn một ít rồi lại buông đũa xuống.
“Ta ăn no rồi.”
Mộng Tịch khẽ thở dài, rảnh rỗi không có gì làm lại trở về phòng.
Cô quá tự tin vào bản thân mình rồi, nghĩ rằng có thể thay đổi được Tề Khang Vũ.
Nhưng mà đến cơ hội gặp mặt hắn cô còn không có chứ đừng nói là có cơ hội tiếp xúc thân mật với hắn.
Cô vốn là người hướng nội, vì thế bạn bè ở đây quen biết cũng không nhiều, lại không có lấy một người bạn thân thật sự để tâm sự hết nổi phiền lòng.
Mộng Tịch cố gắng bắt chuyện với những người làm trong nhà, nhưng ai cũng trả lời một cách kiêng dè, kính cẩn một cách đầy nặng nề.
Buồn chán đến nổi Mộng Tịch cứ đi qua đi lại trong phòng, hết nằm lại ngồi, đọc tạp chí, lướt web rồi nghe nhạc.
Mộng Tịch còn tưởng Tề Khang Vũ không để ý đến lời mời của Thẩm Lan khi sáng, nhưng thật không ngờ hắn lại sai thư kí của mình- Lâm Viện, gọi điện thoại báo với cô điểm hẹn.
Cụ thể Tề Khang Vũ bảo Mộng Tịch đợi ở công viên A gần Tề Gia, đến năm giờ chiều hắn sẽ đến đón cô đi.
Khỏi nói cũng biết, hắn lại tiếc công về tận nơi đón cô, nhưng rõ lại không muốn Mộng Tịch một mình đến đó trước, cốt để tránh sự trách móc phiền phức từ Tề Trách Phong mà.
Mộng Tịch chuẩn bị mọi thứ tươm tất, mặc lên mình một chiếc váy trắng nền nã và mang một đôi giày cao gót cùng màu.
Cô trang điểm nhẹ nhàng, tóc uốn xoăn nhẹ, xõa ngang vai, đúng với khí chất tao nhã của một vị tiểu thư quyền quý.
Trên đường đi cô còn ghé vào bách hóa mua một giỏ trái cây tươi cùng một chai rượu vang thượng hạng để làm quà.
Đợi đến chỗ hẹn vẫn còn sớm, Mộng Tịch tìm một chiếc ghế trong công viên ngồi, hướng có thể nhìn ra đường lớn để Tề Khang Vũ có thể dễ dàng thấy được.
Còn hắn, vừa mới lái xe rời khỏi Tề thị, định đến chỗ Mộng Tịch thì nhận một cuộc đến thoại, là của Mễ Yến Thanh.
Tề Khang Vũ không một chút do dự, hắn thắng gấp xe, quay đầu đi về hướng ngược lại.
Đến cả một cuộc điện thoại báo cho Mộng Tịch cũng không có.
Cô đợi hắn rất lâu, đến lúc đèn đường đã sáng lên hắn vẫn chưa đến.
Trên người chỉ khoác một chiếc khăn mỏng, Mộng Tịch bắt đầu cảm thấy hơi lạnh, ngón tay chà xát lên nhau để giữ ấm.
Trời dần tối hơn, cô nhìn màn hình điện thoại cũng đã hơn bảy giờ, do dự một hồi, cô vẫn quyết định đợi hắn.
“Khụ..khụ..”
Mộng Tịch khẽ rùng mình, tay lấy che ngực.
Gió thổi ngày càng lớn, quật mạnh từng đám là khô ở dưới đất, cây lá xào xạc làm cảnh vật xung quanh càng thêm ồn ào, rộn rã.
Ngồi giữa thành phố rộng lớn, tiếng xe cộ trên đường đầy náo nhiệt, lòng cô lại cô đơn bội phần.
Cô lạnh run người, không ngừng thổi phù vào hai lòng bàn tay để sưởi ấm.
Đợi đến khi Tề Khang Vũ đến đã hơn tám giờ tối.
Hắn ngồi trong xe bấm còi xe, Mộng Tịch vẫn ngồi ngây ra đó.
“Mẹ kiếp, cô bị điếc à?” Hắn xuống xe, tiến lại gần chỗ cô.
“Khang Vũ, anh đến rồi à?”
“Mau lên xe đi.”
Cô im lặng, ngoan ngoãn định đi vào xe hắn, nhưng vừa định mở cửa ngồi vào ghế lái phù liền bị hắn chặn lại:
“Ngồi phía sau đi.” Tề Khang Vũ ra lệnh.
Mộng Tịch như một con ngốc, lặng lẽ đi ra phía sau mở cửa rồi ngồi vào trong.
Tề Khang Vũ cũng chẳng mảy may quan tâm đến cảm nhận của cô, vào thẳng trong xe rồi phóng đi.
“Đầu óc cô có vấn đề à? Đợi lâu đến như vậy thì không biết tự đi đến đó à? Cô cũng đâu phải bị què.”