Vừa đúng lúc này Tề Khang Vũ trở về, thấy hắn ta đi đến cửa phòng khách, khuôn mặt hung dữ khi nãy của Thẩm Tình liền thu lại.
Cô ta phô ra dáng vẻ tội nghiệp:
“Anh Khang Vũ, chị ta bắt nạt em.”
Thẩm miệng khóc miệng mếu chạy lại chỗ Tề Khang Vũ, nhưng vừa định khoác tay lên tay hắn liền bị gạt ra.
“Khang Vũ, mọi chuyện không như anh nghĩ đâu.” Mộng Tịch vội vàng giải thích, cô sợ thêm một chuyện hiểu lầm thì càng khiến hắn và cô trở nên xa cách.
“Chu Mộng Tịch, cô biết tôi nghĩ gì à?”
“Em..ý em không phải vậy.”
“Thẩm Tình cô ta dù không biết phép tắc, nhưng dù sao cũng là con gái của bà -thiếu phu nhân của Tề gia.
Cô vút mặt cũng phải nể mũi, đừng có mà quá đáng.
Nhập gia tùy tục, nên nhớ kĩ đây không phải là Chu gia, đừng có giở cái thói tiểu thư bắt nạt người khác.” Tề Khang Vũ chỉ về phía Thẩm Lan đang ngồi ở ghế sofa, lớn tiếng trách mắng Mộng Tịch.
Cô nghe những lời thóa mạ từ hắn chỉ biết đứng ngây ra.
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên có người xúc phạm cô như vậy.
Mộng Tịch bản tính vốn hiền lành cũng chưa chèn ép ai bao giờ, huống chi lời này lại từ miệng Tề Khang Vũ, cô càng thêm đau lòng, mấy lời trong bụng định phân trần liền bay biến hết.
“Vũ, em xin lỗi.”
Thẩm Tình lấy làm đắc ý, mặt vênh váo lên nhìn Mộng Tịch.
Còn Thẩm Lan thì mừng thầm trong bụng, cảm thấy địa vị của mình được đề cao.
Có mấy lời này của Tề Khang Vũ, sau này bà ta còn có uy mà chỉnh Mộng Tịch.
“Suýt chút nữa là quên mất chuyện quan trọng.
Khang Vũ à, cha con gọi hai đứa hôm nay đến dùng bữa tối.
Con bận gì thì cũng nên sắp xếp, đừng để ông ấy tức giận.”
Thẩm Tình vốn không ưa gì Tề Khang Vũ, thậm chí còn coi hắn như cái gai trong mắt bà.
Nhưng để lấy lòng Tề Trác Phong, bà luôn tỏ thái độ khiêm nhường, tỏ ra thân thiết với hắn.
Còn về phần Tề Khang Vũ, bà ta vào Tề gia có âm mưu gì hắn đều biết rõ, nhưng vì cha hắn còn đó nên tạm thời hắn cũng không đụng đến mẹ con nhà họ Thẩm kia.
“Tôi biết rồi.
Nếu không còn việc gì thì về đi, ở đây hai người không được chào đón.
Không tiễn.”
“Con…”
“Anh Khang Vũ, sao anh có thể đối xử với hai mẹ con em như vậy? Chúng ta là người nhà cơ mà.”
Tề Khang Vũ không hề đái hoài đến lời của Thẩm Tình, trực tiếp gọi quản gia Trương tiễn khách.
Thẩm Lan lúc ra đến cổng còn nói nhỏ vào tai Trương Cầm mấy câu, bà ta nghe xong chỉ thấy gật đầu lia lịa.
Trong nhà ai đi làm việc người nấy, Tề Khang Vũ cũng không hỏi qua Mộng Tịch lấy câu nào, cứ vậy mà đi thẳng lên phòng ngủ.
Mộng Tịch không biết phải làm gì, cứ lẽo đẽo đi theo sau lưng hắn.
Tề Khang Vũ lấy bộ âu phục để thay, chuẩn bị đến Tề thị.
Lúc quay sang đặt chiếc chìa khóa xe xuống bàn, đôi lông mày hắn bỗng nhíu lại:
“Khung hình đặt ở đây đâu?”
“Hôm qua em không cẩn thận làm rơi, đã làm hỏng rồi.
Khang Vũ, em xin lỗi.”
Tề Khang Vũ đột nhiên xoay người, con ngươi nheo lại, ánh mắt nhìn Mộng Tịch lạnh lẽo xuyên sâu vào da thịt cô.
Hắn tiến đến, đột nhiên bóp chặt cắm Mộng Tịch.
Những ngón tay thon dài xiết mạnh, như muốn bóp nát xương mặt của cô.
Giọng nói Tề Khang Vũ gằn lên từng tiếng:
“Vứt đi đâu rồi?”
Mộng Tịch dùng chút sức lực yếu đuối của mình phản kháng lại, dùng đôi tay mình cố gắng đẩy Tề Khang Vũ ra.
Hắn không chút nương tay, ngược lại còn siết mạnh hơn khiến cô muốn nghẹn thở.
Đến cuối cùng, Tề Khang Vũ đẩy Mộng Tịch ngã ra sàn.
Hắn cúi người thấp xuống, một lần nữa hỏi:
“Chu Mộng Tịch, khung hình đó rốt cuộc cô vứt đi đâu rồi?”
Mộng Tịch ho sặc sụa một cơn dài, tay ôm lấy cổ.
Khuôn mặt cô hệt không còn tí máu nào, trắng bệch ra, nước mắt nước mũi chảy tèm lem trên hai gò má.
“Ở sọt rác trong góc phòng.”
Cô vừa dứt lời, hắn đã nhanh đến chỗ cái sọt rác, lấy khung hình ra từ bên trong đó.
Bởi vì không cẩn thận, một miếng kính nhỏ đã đâm vào lòng bàn tay hắn.
“Khang Vũ, tay anh chảy máu rồi.”
Cô vừa định nắm lấy tay hắn đã bị gạt ra.
Tề Khang Vũ nhìn khung hình trống trơn càng thêm tức giận, đá văng cái sọt rác về phía trước làm những mảnh kính vỡ còn lại bắn tung tóe ra sàn.
“Tấm hình ở đâu?”
Mộng Tịch bị hắn nạt đến giật thót mình, tim đập mạnh liên hồi.
Làm vỡ khung hình là lỗi của cô, nhưng hắn cũng đâu nhất thiết phải nổi cơn thịnh nộ như vậy.
“Em cất trong ngăn kéo tủ.”
Mặt Tề Khang Vũ hầm hầm, đẩy mạnh cô sang một bên rồi lấy tấm hình ra.
Hắn nhìn tấm hình qua một lượt, đảm bảo không bị hư hại gì.
Bộ âu phục lấy ra bị ném ở trên giường, hắn cũng không định lấy thay ra.
Tề Khang Vũ cầm tấm hình, cúi người lấy chìa khóa ở trên bàn, đi thẳng ra cửa:
“Chu Mộng Tịch, thứ gì không phải của cô, đừng có động vào.”
Cánh cửa phòng ngủ đóng sầm lại, tiếng động lớn đến mức khiến mấy người làm đang lau chân cầu thang phải giật bắn mình.
Lúc Tề Khang Vũ đi qua, họ vội cúi đầu chào rồi im thin thít, đến thở thôi cũng không dám.
Mãi khi có tiếng nổ xe ở ngoài sân, ai nấy mới thở phào