Mới thoáng cái đã một tuần trôi qua, Chu Bá Thành lại phải quay lại trụ sở bên Mỹ.
Tề Khang Vũ không biết lại tốt bụng đến mức nào, mà lái xe đưa cô cùng ông ấy sang sân bay.
Đợi đến khi quay về, hắn lại dẫn cô đến một nhà hàng sang trọng dùng bữa trưa.
Tề Khang Vũ giống như là tùy tiện chọn vài món, rồi đưa thực đơn cho Mộng Tịch.
Đợi thức ăn được mang lên đầy đủ, hai người mới bắt đầu dùng bữa.
Mộng Tịch chỉ ăn vài miếng rồi buông đũa xuống.
Ly rượu vang ở bên cạnh, cô cũng chỉ chỉ nhấp một ngụm cho có lệ.
Hắn thấy cô không vui, liền cao hứng hỏi:
“Nhớ cha à?”
“Vâng.” Cô đáp nhè nhẹ, đôi mắt buồn rầu ủ rũ.
Vốn dĩ Mộng Tịch tưởng sẽ có một tuần vui vẻ ở cạnh cha mình, thật không ngờ lại xảy ra chuyện thương tâm của quản lý Tần.
Cha cô tuổi đã cao, công việc lại lao lực, cô sợ ông không chịu nổi thêm mấy cú sốc như vậy nữa.
“Ăn đi, ăn nhiều mới có sức.”
Hắn gắp một đũa gỏi cho cô.
Cứ nghĩ Mộng Tịch sẽ ăn ngon lành, song cô lại tỏ ra hơi trần trừ, miễn cưỡng.
Đến cuối cùng, trước ánh mắt kiên nhẫn của Tề Khang Vũ, cô vẫn ăn cho hắn vui lòng.
“Tốt, ăn tiếp đi.
Cô yếu đuối như vậy, sau này có xảy ra chuyện gì, làm sao chống đỡ được?” Hắn nói một câu lấp lửng, rồi lại tiếp tục đút cho cô một miếng gỏi khác.
Tề Khang Vũ đưa cô đi ăn là có tính toán riêng của hắn, nhưng còn chưa kịp thực hiện xong thì hắn lại nhận được cuộc gọi ngoài ý muốn của cô tình nhân bé nhỏ.
Hắn ngồi tại chỗ nghe điện thoại.
Bao nhiêu lời dẻo ngọt, nhõng nhẽo của Mễ Yến Thanh nói với Tề Khang Vũ, cô ngồi phía đồi diện đều nghe rõ mồn một.
Cô muốn vui lên một chút cũng không thể vui nổi, bởi vị trí của cô trong tim chồng mình lại không bằng người phụ nữ khác.
Có lẽ đó là sự khác biệt lớn nhất giữa yêu và không yêu.
“Được, anh biết rồi.” Hắn nhẹ giọng rồi tắt máy.
Mễ Yến Thành gọi điện thoại tìm Tề Khang Vũ, cô ta muốn hắn ở bên cạnh ngay lúc này.
Mộng Tịch hiểu rõ, mình chẳng có tư cách gì để ép hắn ở lại.
“Cô ấy gọi cho anh chắc là có chuyện gì đó quan trọng.
Anh cứ đến xem thế nào đi?”
Ánh mắt Tề Khang Vũ nhìn cô có chút khó hiểu, khóe miệng cong nhẹ một bên đầy ẩn ý.
Hắn đứng dậy, với chiếc áo vest ở ghế bên cạnh rồi rời khỏi đó.
Hắn vừa rời khỏi chưa được bao lâu, cả người Mộng Tịch đều ngứa ngày không thôi.
Cổ họng khó chịu, trực trào muốn nôn ra khiến cô chạy nhanh vào nhà vệ sinh.
Một màn nôn mửa đến quặn thắt ruột gan, tình trạng của cô vẫn không tiến triển tốt hơn.
Mộng Tịch từ nhỏ đã biết mình dị ứng với rong biển.
Lúc trước có một lần cô vô tình ăn phải mà đến mức thừa sống thiếu chết, thật may vì được đưa đến bệnh viện kịp thời.
Kể từ lúc đó, Mộng Tịch không bao giờ dám đụng đến món có chứa rong biển nữa.
Cô lúc nãy biết hắn đút cho mình rong biển, nhưng vẫn có chấp ăn vào.
Rốt cuộc là vì cái gì chứ?
“Ngu dốt!”, quả nhiên chỉ có hai từ đó thì không diễn tả hết được.
Thấy không ổn, cô bắt taxi đến ngay bệnh viện, mà gần đây nhất lại là bệnh viện Vạn Thành.
May vì cô ăn một ít, dị ứng cũng không quá nặng.
Bác sĩ chỉ tiêm thuốc giúp thuyên giảm bớt các triệu chứng, nghỉ ngơi một lúc, rồi cầm thuốc mang về.
Hiển nhiên vị nữ bác sĩ kia còn không thiếu mấy lời trách móc Mộng Tịch ngoan cố, dù biết rõ mình dị ứng vẫn ăn.
Cô nghe xong chỉ biết cười trừ, trong lòng trách bản thân còn ngốc nghếch đi khai thật với bà.
Mà trời xui đất khiến kiểu gì, Mộng Tịch ra đến cổng lớn bệnh viện còn gặp Dương Nghiêm.
Gói thuốc còn chưa kịp cất vào trong túi xách, cô vội giấu nhẹm ra đằng sau lưng.
Dù cách một lớp khẩu trang, Dương Nghiêm vẫn dễ dàng nhận ra cô.
Anh không lấy làm vui vẻ khi gặp cô ở đây, vì cái nơi bệnh viện này có gì tốt đẹp đâu chứ.
“Em thích bệnh viện đến thế sao? Cứ thường xuyên lui tới như nhà mình vậy.”
Nghe câu nói có mấy phần là quan tâm, lại thêm mấy phần trách móc của Dương Nghiêm, cô chỉ mỉm cười gượng một cái.
Còn chưa kịp nói gì, anh đã phát hiện những chấm đỏ li ti trên cổ của cô.
“Em bị dị ứng?”
“Vâng.” Cô khẽ gật đầu.
Ngay sau đó, anh nắm lấy tay cô, lôi ra từ đằng sau.
Nhìn túi thuốc cô cầm trên tay, anh khẽ xót xa trong lòng.
“Dị ứng cái gì?”
“Đồ ăn…là rong biển.”
Một người đã lớn như Mộng Tịch, chắc chắn phải hiểu cơ địa của bản thân, nên không có chuyện vô tình ăn phải được.
Anh dám chắc một điều, cô dù biết nhưng vẫn cố tình ăn trúng.
“Em biết rõ bản thân bị dị ứng với rong biển có phải không? Biết nhưng vẫn ăn, là vì sao?”
Anh hơi lớn tiếng, như là đang chất vấn cô vậy.
Về mặt tình cảm, Dương Nghiêm chắc chắn không có tư cách nói những lời quan tâm thái quá đến chuyện của cô như thế này.
Nhưng với cương vị là một bác sĩ, anh nhất định không thể ngó lơ được.
Nếu hôm nay không nói rõ ràng với cô, chỉ sợ sau này cô càng làm chuyện khiến người ta thêm nhọc lòng nữa.
“Không phải…Hôm nay em đi ăn ở ngoài nhà hàng, nhất thời…ăn nhầm món có rong biển thôi.”
Mộng Tịch không giỏi giấu diếm cảm xúc, lại đứng trước một người nhạy bén như Dương Nghiêm càng lộ ra nhiều sơ hở.
Cô càng nói càng trở nên rối rắm, lung ta lúng túng.
“Em đi ăn với Tề Khang Vũ?”
“Phải.”
Như nghe được điều mình mong muốn, Dương Nghiêm liền gật đầu.
Anh bỏ tay cô ra, nói vài câu dặn dò Mộng Tịch uống thuốc rồi chào tạm biệt.
Cô thấy Dương Nghiêm giống như đang giận, lại còn bất lực.
Cô thầm nghĩ có lẽ anh cũng thấy cô giống vị bác sĩ kia, nghĩ cô đúng thật ‘hết thuốc chữa’.
Mang sinh mệnh của mình ra đùa giỡn, quả thật rất điên rồ!
Mộng Tịch mang tâm trạng tồi tệ từ sáng đến giờ, trở về biệt thự.
Cô cởi chiếc áo khoác cùng túi xách ra, tùy tiện ném lên giường rồi nằm dài luôn xuống đó.
Có lẽ một giấc ngủ ngay lúc này mới là liều thuốc hữu hiệu nhất cứu chữa tinh thần cô.
.