Mộng Tịch ngồi ở trong phòng bệnh, cô nhìn Chu Bá Thành đang nằm trên giường, mặt mày nhăn nhó một cách nặng nề.
Khung cảnh ban nãy còn ám ảnh triền miên trong tâm trí cô, thảm khốc và rùng rợn.
Vụ nổ xe khiến quản lý Tần chết ngay tức khắc, đến thi thể cũng không còn nguyên vẹn.
Chu Bá Thành vừa mới tỉnh lại, bản thân ngồi dậy còn không vững đã hỏi thăm đến quản lý Tần.
“Lão Tần, ông ấy sao rồi?”
Cô không biết phải nói với cha mình như thế nào nữa, chỉ đành cúi mặt xuống, mặc niệm.
Chu Bá Thành đủ hiểu được tình hình lúc đó, chỉ là ông muốn mang chút hi vọng nhỏ nhoi, mong ông trời ban phép nhiệm màu.
Nhưng khi nhìn thấy thái độ của Mộng Tịch, ông chỉ có thể chấp nhận thực tại tàn khốc này.
Quản lý Tần đối với ông không chỉ là một người nhân viên bình thường, mà là một người bạn, người anh em đồng cam cộng khổ.
Ông ấy đã theo chân Chu Bá Thành ông mới thành lập một công ty nhỏ bé, tính đến nay đã hai mươi mấy năm trời.
Thuở còn khó khăn, không ít người bỏ ông để tìm chủ khác, mang lại lợi ích cho họ.
Chỉ có quản lý Tần, tận trung tận tụy, cùng ông trải qua bao thăng trầm đến khi xây dựng Chu thị vững mạnh như ngày hôm nay.
Càng nghĩ Chu Bá Thành càng tự trách bản thân mình.
Nếu ông không gọi cho quản lý Tần đến, để ông ấy phải ngồi trên chiếc xe đó thì ông đã không chết.
Cũng giống như năm năm trước vậy, nếu ông không để mẹ của Mộng Tịch lái xe của mình đến bữa tiệc sinh nhật, bà ấy đã chẳng gặp tai nạn.
Rốt cuộc có phải ông trời muốn trêu ngươi Chu Bá Thành không? Những người thân của ông, lần lượt đều vì ông mới mất mạng.
Ông rời khỏi giường, Mộng Tịch phải chật vật lắm mới đỡ ông được.
Quản lý Tần không có gia đình, vì vậy Chu Bá Thành xem như là người thân của ông ấy, mà đứng ra lo chu tất hậu sự.
Ba ngày đợi kết quả khám nghiệm pháp y từ cảnh sát, thêm ba ngày tổ chức tang lễ, Chu Bá Thành ngủ không yên giấc, ăn không ngon miệng.
Cả người ông gầy đi thấy hẳn, mái tóc đã điểm bạc lại càng trở nên xơ xác.
Mấy ngày này, Mộng Tịch dọn về Chu gia ở, để tiện cho việc trông coi tang lễ, cũng như là chăm sóc, động viên Chu Bá Thành.
Đến khi quản lý Tần về nơi yên nghỉ cuối cùng, cả cô cùng cha mình mới nhẹ lòng được phần nào.
Còn cái chết của quản lý Tần, bên phía cảnh sát đã đưa ra kết luận là một vụ tai nạn.
Cụ thể là do cụm bơm bị chập cháy, khiến hơi xăng trong bình cháy làm tăng áp suất đột ngột, gây nổ.
Sau đó, lửa tạo ra đám cháy bao trùm lấy xe, lan dần lên khoang động cơ, làm ông không có cách nào thoát ra được.
Đứng trước phần mộ mới của quản lý Tần, Mộng Tịch thắp một nén hương cho ông.
Xét về một góc độ nào đó, nếu ngày hôm ấy Chu Bá Thành là người ngồi lên chiếc xe kia, thì có lẽ trên tấm bia mộ này khắc tên của ông rồi, xem chừng còn có cả cô nữa.
Thế mới nói, quản lý Tần giống như ân nhân cứu cả nhà cô vậy!
“Em đừng đau buồn quá nữa, để ông ấy được thanh thản ra đi…” Dương Nghiêm đứng bên cạnh an ủi vài câu.
Anh vỗ nhẹ bả vai Mộng Tịch, mong cô lấy lại tinh thần.
Trong tận đáy lòng, anh vẫn hoài nghi về cái chết của quản lý Tần.
Dù cảnh sát đã đưa ra kết luận, nhưng Dương Nghiêm vẫn không tin chuyện này là tai nạn từ trên trời ập xuống.
Xe của Chu Bá Thành, rõ ràng là mới được kiểm tra định kỳ, không lý nào lại mắc phải lỗi kỹ thuật như thế được.
Nhưng dẫu sao đó cũng chỉ là suy đoán riêng của Dương Nghiêm, anh cần thêm thời gian để điều tra chân tướng.
Hai người đứng trước ở đó một lúc, vừa định rời đi thì Tề Khang Vũ đến.
Mộng Tịch hơi bất ngờ về sự có mặt của hắn ở nơi này.
Cô không nghĩ rằng hắn có quen biết với quản lý Tần.
Nào ngờ, hắn lẳng lặng đi đến, lấy một nén hương đốt cho ông.
“Tôi thay mặt cha đến chia buồn với Chu thị.”
Dương Nghiêm đứng ở bên cạnh, quan sát từng nét mặt của Tề Khang Vũ.
Trực giác của anh cứ cảm thấy người đàn ông này không hề bình thường.
Không chừng còn là một con người đầy hiểm độc.
“Tôi đưa cô về.” Tề Khang Vũ quay qua nói với Mộng Tịch.
Mặc dù Dương Nghiêm đứng bên cạnh, hắn cũng không một lời chào hỏi anh.
“Vâng.”
Hắn lái xe đưa cô về Chu gia.
Trên đường đi, ánh mắt Tề Khang Vũ quét qua kính chiếu hậu, thấy Mộng Tịch đang thất thần nhìn ra phía cửa kính.
Ngón tay thon dài của hắn gõ nhịp nhàng trên vô lăng, cất lời hỏi dò:
“Người hồi nãy ở nghĩa trang cùng với cô là tên bác sĩ tuần trước tôi gặp ở bệnh viện sao?”
“Vâng, chính là anh ấy.”
Tề Khang Vũ đối với Dương Nghiêm mang theo khá nhiều sự tò mò.
Lần nào hắn bày trò hãm hại cha con Mộng Tịch, anh đều có mặt.
Nếu Mộng Tịch biết được vụ nổ xe hoàn toàn không phải là tai nạn, mà do cái bẫy Tề Khang Vũ tạo ra, chính là để lấy mạng hai cha con cô, liệu rằng cô còn dám chung sống với một tên đại ác như thế không? Mà chính bản thân hắn cũng không thể ngờ, lại có người phải chết thay cho cái kế hoạch hắn đã tính toàn đầy kỹ lưỡng này.
Đến cuối cùng, việc mua chuộc cảnh sát cho kết quả điều tra khác cũng một tay Tề Khang Vũ lo liệu.
“Anh ta quen quản lý Tần ư?” Hắn hỏi thêm.
Mộng Tịch thoáng nhìn qua Tề Khang Vũ, cô dường như cảm nhận được hắn quan tâm đến Dương Nghiêm hơn mức bình thường.
Cô nghĩ ngợi một lúc, rồi đáp, nửa thật, nửa giấu diếm:
“Anh ấy là con trai của một người bạn thân thiết với cha em.
Quản lý Tần gặp tai nạn, cha lại là người đứng ra tổ chức tang lễ nên anh ấy chỉ là đến tham dự cho phải phép thôi.”
Hắn không đáp, chỉ khẽ gật đầu một cái.
Quãng đường còn lại về Chu gia, hắn chỉ im lặng mà tập trung lái xe.
.