Bà Năm kể lại toàn bộ sự việc cho Ngôn Tiểu Nặc, cuối cùng bà khóc không thành tiếng: “Nếu A Quyết muốn quyền lực thì Lăng Vân đi là được rồi, sao phải đối xử với ông ấy như vậy chứ”
Ngôn Tiểu Nặc nghe không hiếu lời bà Năm nói, điều khiến cô bị sốc đó là làm sao mà Mặc Tây Quyết lại trở nên độc ác như vậy! Cô khẽ hỏi: “Chú năm giờ đang ở đâu?”
“Tôi không biết ông ấy đang ở đâu nữa, cũng không rõ ông ấy còn sống hay không” Nước mắt bà Năm tuôn rơi như mưa: “Tiểu Nặc, tôi không xin cháu giúp tôi khuyên Mặc Tây Quyết tha cho ông ấy, chỉ cần xin Mặc Tây Quyết đồng ý cho chúng tôi ở bên nhau, dù có chết chúng tôi cũng phải cùng chết!” Từng câu rồi lại từng câu, những lời này như nhát dao sắc bén cứa vào tim Ngôn Tiểu Nặc. Ngôn Tiểu Nặc chỉ khẽ gật đầu, không nói gì liền rời đi.
Khi cô rời đi, dáng người ưu nhã và đoan trang của cô có chút run rẩy. Quay trở về phòng, Mặc Tây Quyết vẫn đang ngủ chưa tỉnh dậy.
Cô nhẹ nhàng kéo chiếc rèm cửa đẩy ra, ánh sáng hoàng hôn cùng ánh trăng dịu dàng chiếu qua lớp vải mềm mại và rơi xuống khuôn mặt đang say ngủ của Mặc Tây Quyết.
Khuôn mặt nghiêm nghị của Mặc Tây Quyết được ánh sáng chiếu vào trở nên dịu dàng rất nhiều, Ngôn Tiếu Nặc ngây ngốc ngắm anh, không làm sao tưởng tượng được con người điên cuồng máu lạnh bà Năm nhắc tới có mối quan hệ gì với anh. Cảm giác mình đang bị nhìn, Mặc Tây Quyết đang say ngủ chợt tỉnh giấc. Đập vào mắt anh chính là khuôn mặt trầm tư và điềm nhiên của Ngôn Tiểu Nặc.
Trái tim anh đột nhiên cảm thấy ấm áp, anh đưa tay ra muốn ôm cô vào lòng. Ngôn Tiểu Nặc dịu dàng mỉm cười nắm lấy tay Mặc Tây Quyết, tựa đầu vào vai anh. Mặc Tây Quyết hôn lên trán cô, nói: “Sao lại dậy sớm vậy?” Tay anh xoa xoa lưng cô, cô đã gầy hơn trước rồi, đột nhiên anh thấy lòng mình đau đớn.
Ngôn Tiểu Nặc ngoan ngoãn nằm trong lòng anh, khẽ nói: “Không hiểu sao tự nhiên lại tỉnh”
“Em vẫn luôn nằm đây ngắm anh à?” Ngôn Tiểu Nặc không muốn nói dối anh, liền kể lại: “Khi em vừa tỉnh dậy thì thím năm tới, rồi đến nhà bà ấy nói chuyện một lát”
Ánh mắt Mặc Tây Quyết loé lên, vẫn là giọng điệu thong thả nhẹ nhàng: “Ô? Nói chuyện gì vậy?”
“Thím năm, bà ấy rất buồn” Ngôn Tiểu Nặc thở dài: “Bà ấy muốn cầu xin anh để bà ấy được ở bên chú năm” Mặc Tây Quyết cười lạnh: “Lạt mềm buộc chặt, không cần lo lắng” Ngôn Tiểu Nặc ngước mắt nhìn Mặc Tây Quyết.
Mặc Tây Quyết nhanh chóng bắt gặp sự bối rối và kinh ngạc trong mắt cô, anh khẽ nhướn mày: “Sao thế?”
“Không có gì, anh làm những việc này có lẽ đều có lí do của mình” Ngôn Tiểu Nặc thở dài định đứng dậy.
Mặc Tây Quyết nắm chặt tay cô: "Em biết những việc anh làm đều có lí do thì tốt”
“Thím năm đã từng cứu em” Ngôn Tiểu Nặc cắn môi, cô nói: “Trước đây em bị ba anh phạt quỳ dưới tuyết, bà ấy đã giúp em một ân tình, nếu không đôi chân này đã què rồi."
Đôi mắt của Mặc Tây Quyết trầm xuống.
“Cho bọn họ ở cạnh nhau, có được không?” Ngôn Tiểu Nặc nhìn Mặc Tây Quyết, nước mắt cũng trào ra: “Thím năm chỉ là một người phụ nữ thôi”
“Phụ nữ?” Khoé môi Mặc Tây Quyết nở một nụ cười sắc bén: “Khi phụ nữ trở nên mạnh mẽ thì người đàn ông nào cũng không thể so bì được!” Ngôn Tiểu
Nặc ngây người.
Mặc Tây Quyết đứng dậy, lạnh lùng nói: “Chuyện thím năm từng cứu em, anh cũng sẽ điều tra rõ!”
Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc: “Anh định làm gì? Đừng hại bà ấy!”
Mặc Tây Quyết quay lại, hỏi: “Bà ấy có phải đã nói với em anh độc ác, tàn nhẫn như thế nào không?”
Ngôn Tiểu Nặc chỉ im lặng không biết trả lời thế nào.
“Vậy trong lòng em, anh có phải người như bà ta nói không, độc ác tàn bạo tới mức không biết phân biệt đúng sai?” Giọng Mặc Tây Quyết rất nhỏ, dường
như không nghe ra được bất cứ cảm xúc nào.
Ngôn Tiểu Nặc nói: “Em chưa từng nghĩ như vậy, nhưng em cảm thấy có những chuyện không cần phải quá tuyệt đối.
“Bây giờ anh phải làm như vậy mới có thể thăng được, anh không quay đầu được nữa rồi!" Giọng Mặc Tây Quyết rất lạnh, anh nhìn Ngôn Tiểu Nặc nói:
“Nếu giờ tâm trạng em không tốt thì vê biệt thự ở London đi!”
Ngôn Tiểu Nặc thật không thể tin nổi Mặc Tây Quyết lại nói như vậy.
“Anh muốn đuổi em đi?”
“Không phải” Mặc Tây Quyết nói: “Anh không muốn em buồn, nhưng những chuyện này anh nhất định phải làm”
“Mặc Tây Quyết, thực ra chúng ta có thể cùng nhau rời khỏi đây, đưa A Thừa cùng về thành phố S được mà” Nước mắt Ngôn Tiểu Nặc rơi xuống: “Quyền
lực của nhà họ Mặc còn quan trọng hơn cả một nhà chúng ta ở bên nhau sao?”
“Anh chưa từng nói sẽ không đưa em đi” Mặc Tây Quyết đưa tay lau nước mắt cho cô: “Bi kịch năm năm trước, anh không muốn để nó lặp lại nữa, chỉ có
nắm trong tay quyền lực tuyệt đối, anh mới có thể bảo vệ em và con.”
“Nhưng mà..” Ngôn Tiểu Nặc nắm lấy tay anh, cố gắng thuyết phục: "Nhưng bước trên con đường này, anh sẽ phải hy sinh bao nhiêu? Anh sẽ mãi đau khổ
như sống trong địa ngục sao!”
“Để bảo vệ em, bắt anh xuống địa ngục thì anh cũng sẽ không do dự!” Mặc Tây Quyết rút tay khỏi tay cô, giọng nói đầy đau khổ: “Ngôn Tiếu Nặc, em cho rằng anh đã thay đổi và anh không xứng để yêu em nữa đúng không?” Ngôn Tiểu Nặc mở to mắt, không biết tại sao Mặc Tây Quyết lại nghĩ như vậy.
Cô lắc đầu: “Không đâu” Mặc Tây Quyết quay lưng về phía cô, lạnh lùng nói:
“Em quay về biệt thự đi” “Em sẽ không đi đâu!” Ngôn Tiểu Nặc nhìn bóng lưng của anh, hét lớn: “Anh đừng mơ bỏ lại em giống như năm trước!” Mặc Tây
Quyết không nói gì, lúc này anh cần yên tĩnh.
Thím năm... Anh nhếch mép cười lạnh lùng, anh đã lơ là người phụ nữ tưởng chừng như yếu ớt này. Mặc Tây Quyết cầm điện thoại lên gửi tin nhắn cho quản gia Duy Đức.
Anh đến mộ của Adele.
Lần trước anh vội vàng đi vì Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên quay lại tìm túi, anh phải lập tức trốn đi. Anh chưa từng chính thức viếng thăm Adele.
Mặc Tây Quyết đặt một bó bách hợp tươi trước mộ Adele, đây là loài hoa Adele thích nhất. Trên đường đi, mọi người đều tránh anh ta, như thể anh ta là một con quái vật. Anh không quan tâm đến những điều này mà điều khiến anh đau lòng và khó đối điện nhất chính là cảm xúc của Ngôn Tiểu Nặc.
“Adele, mọi thứ tôi làm đều vì cô ấy, nhưng tại sao cô ấy lại không hiểu cho tôi một chút?” Mặc Tây Quyết đứng trước mộ của Adele, khẽ nhắm mắt lại. Đáp lại anh chỉ có tiếng gió lạnh lẽo rít bên tai. Duy Đức nhanh chóng kết thúc điều tra, xác nhận sự thật trước mặt Mặc Tây Quyết.
Mặc Tây Quyết "hừm” một cái, anh mở mắt, đôi mắt ánh lên: “Nói!”
“Quả nhiên không ngoài dự liệu của cậu chủ, bà Năm này có vấn đề” Duy Đức nói: “Hôm đó bà Năm thực sự đã được cô ba nhờ giúp đỡ cô Ngôn, chỉ là lời bà ta nói khiến ông chủ phải suy nghĩ” Mặc Tây Quyết liếc nhìn Duy Đức.
Duy Đức đột nhiên rùng mình nhưng cũng lập tức bình tĩnh trở lại: “Theo nguồn tin đáng tin cậy, chính bà Năm đã gợi ý cho ông chủ để cô Ngôn cưới cậu cả”
Mặc Tây Quyết khẽ nheo mắt: “Bà ta diễn cũng nhiều đấy, tuy nhiên bà ta làm vậy là để được nắm quyền sao?”
Duy Đức nghĩ đến đó rồi lắc đầu: "Trong lòng bà ấy biết rằng một khi tin tức cô Ngôn sẽ kết hôn với cậu cả xuất hiện, cậu nhất định sẽ quay lại, việc này sẽ
không có lợi cho việc nằm quyền”
“Ông tiếp tục điều tra đi” Mặc Tây Quyết nói: “Nói chuyện này cho Tiểu Cơ biết, để con bé nói rõ ràng mọi chuyện với Ngôn Tiểu Nặc”
Duy Đức kinh ngạc: “Phải nói cho cô Ngôn sao?”
“Không sai” Mặc Tây Quyết nghĩ đến việc cãi nhau với Ngôn Tiếu Nặc, tâm trạng đột nhiên trở nên khó chịu: “Cô ấy sẽ không bao giờ hiểu được những nỗ
lực vất vả của tôi!” Duy Đức không dám nói thêm, lập tức đi làm việc.
Khi biết được sự thật, Ngôn Tiểu Nặc có hơi sửng sốt nhưng cũng không thực sự bất ngờ. Toàn Cơ ngược lại không hiểu: “Sao? Cô vẫn còn giận à?” Ngôn
Tiểu Nặc khẽ lắc đầu nói: “Trước đây tôi giúp thím năm chỉ là vì bà ấy thực sự đã giúp tôi, còn về việc Mặc Tây Quyết có đồng ý hay không, tôi cũng không ép buộc, nhưng anh ấy lại...” “Anh ấy làm sao?” Toàn Cơ nắm tay Ngôn Tiểu Nặc khuyên nhủ: “Hai người không dễ dàng gì mới gặp lại nhau, đừng cãi nhau
nữa, nha” Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười: “Anh ấy bảo tôi rời khỏi đây, quay về biệt thự ở London” Toàn Cơ trừng mắt: “Không phải chứ? Anh hai thực sự đã nói
những lời này sao?” Ngôn Tiểu Nặc cúi đầu thở dài: “Còn giả được sao?” Toàn Cơ không thể tin nổi, anh hai lại bảo Ngôn Tiểu Nặc rời xa mình, điều này thật không thể tin được.
“Có thể là lời của tôi đã làm tổn thương anh ấy” Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên nói:
“Nhưng anh ấy như vậy tôi rất lo lắng” Toàn Cơ biết cô đang lo lắng điều gì, Thực ra sự lo lắng của Ngôn Tiểu Nặc chẳng phải cũng là sự lo lắng của cô
sao? Vị trí tổng giám đốc điều hành của anh cả bị tước bỏ, lại xảy ra chuyện của chú năm, ba cô thì vẫn nằm liệt giường, những chuyện này đều là do một
tay của anh hai.
Cô thậm chí có lúc còn không nhận ra Mặc Tây Quyết. “Tôi đi tìm anh ấy nói chuyện” Toàn Cơ đứng dậy và quay người rời đi.
Ngôn Tiểu Nặc vội vàng ngăn cô lại, lắc đầu: “ Tiểu Cơ, trước hết đừng kích động, tâm trạng của anh ấy giờ không được tốt, tôi không muốn cô cãi nhau với
anh ấy” Toàn Cơ nhớ tới sự lạnh lùng trong đôi mắt của anh trong mấy ngày qua.
Cô biết bọn họ đã cãi nhau, với những lời gây tổn thương rất lớn. Ngôn Tiểu Nặc nói cũng đúng, ngay cả Ngôn Tiếu Nặc nói anh hai cũng gạt bỏ, cô sợ
rằng... Lời mình nói có lẽ cũng cũng không có chút trọng lượng nào. “Nhưng tôi không thể cứ khoanh tay đứng nhìn được” Toàn Cơ bất lực thở dài, nhíu mày nói: “Nói cho tôi biết tôi có thể làm được gì?” Ngôn Tiểu Nặc im lặng, đến bản thân cô còn không biết phải làm gi thì sao có thể trả lời câu hỏi của Toàn Cơ được? Cô tiên Toàn Cơ ra cửa rồi quay về phòng. A Thừa sắp tan học rồi, Ngôn Tiểu Nặc vào phòng tắm, tắm rửa một lượt rồi đi đón cậu bé. Quần áo
của Mặc Tây Quyết thay từ lúc tắm vẫn còn trong giỏ giặt, cô cẩm quần áo lên định đem đi giặt thì lại ngửi thấy một mùi máu nhàn nhạt.