Tin Mặc Lăng Thiên đã tỉnh lại nhanh chóng truyền khắp nhà họ Mặc. Ngôn Tiểu Nặc biết tin này khi đang cùng vẽ với A Thừa. “Mẹ ơi, mẹ có muốn đi thăm ông nội không?” Cậu ngẩng đầu, đôi mắt to tròn chớp chớp nhìn cô.
Ngôn Tiểu Nặc nhớ Mặc Tây Quyết nói muốn cho Mặc Lăng Thiên phần quà lớn cuối cùng, có khi anh đã đi rồi chăng? Trận chiến của hai cha con họ, cô không muốn A Thừa cũng liên lụy vào. Cô nở nụ cười ấm áp: “Ông nội vừa tỉnh lại, vẫn còn nhiều việc phải giải quyết, đợi ba quay về rồi nói có được không?”
A Thừa gật đầu: “Vậy con không làm phiền ông nữa, ngoan ngoãn ở đây vẽ với mẹ.”
Nụ cười của bé khiến trái tim cô tan chảy, cô hôn A Thừa: “A Thừa là ngoan nhất” Lúc này, Mặc Lăng Thiên đang nằm trên giường đợi Mặc Tây Quyết tới. Thân là chủ nhân nhà họ Mặc nhưng phòng ngủ của ông bố trí vô cùng đơn giản, chiếc thảm lông cừu Persia trắng như tuyết trải ra, chiếc giường mang phong cách Châu Âu tuy đã được tu sửa nhiều lần nhưng có thể thấy được đây là kiểu dáng của hơn hai mươi năm trước. Điểm không giống duy nhất đó là trên tường treo những bức chân dung của công chúa Evelina.
Khi thì nghiêm trang, khi thì mỉm cười, hậu cảnh mỗi bức tranh đều khác nhau nhưng lại có điểm tương đồng là sự trẻ trung vượt thời gian của bà.
Khi Mặc Tây Quyết bước vào phòng, phát hiện Mặc Lăng Thiên đang ngắm nhìn những bức tranh của Công chúa Evelina. Nghe tiếng cửa mở, ánh mắt dịu dàng hoài niệm của Mặc Lăng Thiên hoàn toàn biến mất chỉ còn lại sự phẫn nộ: “Nghịch tử!”
Mặc Tây Quyết không để ý, đặt tay lên đầu giường điềm tĩnh nói: “Chiếc giường này là của hồi môn của mẹ”
“Câm miệng!” Mặc Lăng Thiên lớn tiếng nói: “Mày không xứng đáng nhắc tới mẹ mày!”
Sàn nhà rộng lớn chứa đầy ánh nắng ngoài cửa số chiếu vào, đến cả không khí cũng mang một ánh sáng nhẹ nhàng, Mặc Tây Quyết nhìn luồng ánh sáng đó, trên môi mang nụ cười sắc lạnh: “Xứng hay không xứng, cũng không phải ba nói là được”
“Mày..." Mặc Lăng Thiên tức đến mức suýt hộc máu, ho không ngừng.
Mặc Tây Quyết lạnh lùng quan sát, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh giường, nói:
“Ba dùng trăm phương ngàn kế bắt con về đây có mục đích gì?”
“Mục đích chính là để mày luôn ở trong tâm mắt của tao, tránh việc mày làm trò gì sau lưng tao!” Mặc Lăng Thiên vừa ho một trận xong, giọng hơi khàn nhưng khí chất không giảm chút nào.
Mặc Tây Quyết cười: “Ba tưởng rằng con ở trong tầm mắt ba thì sẽ không làm ddược gì à? Hay ba nghĩ có thể hoàn toàn khống chế được con?” Nhìn đứa con trai lãnh đạm như người lạ, Mặc Lăng Thiên trong phút chốc không biết nói gì.
“Món quà” Mặc Tây Quyết chuẩn bị từ sớm được đặt trước mắt Mặc Lăng Thiên. “Mày để chú năm ngôi trên vị trí cao như vậy nhưng có từng nghĩ dã tâm
của ông ta lớn thế nào không?” Giọng Mặc Lăng Thiên vẫn ổn định: “Mày tốt nhất là xem xét kỹ lại đi” Mặc Lăng Thiên lật hết tập văn kiện xong, trong lòng
dậy sóng không yên, đôi tay đã quen chỉ đạo tất cả trở nên run rẩy. “Ba nên cảm thấy may mắn vì đã ngất ở Westminster”
Mặc Tây Quyết cười nham hiểm: “Con vốn định công bố văn kiện này cho tất cả mọi người xem đó” “Mày dám!” Mặc Lăng Thiên tức giận đập vào giường: “Cút!
Mày cút khỏi nhà họ Mặc cho tao!" Một ánh lửa hận vụt qua trong mắt Mặc Tây Quyết: “Năm năm trước con đã không thuộc về nơi này rồi, còn bây giờ còn sẽ lấy đi mọi thứ thuộc về mình!” “Mày muốn làm phản sao?” Mặc Lăng Thiên chỉ vào Mặc Tây Quyết: “Ngay trước mặt mẹ mày?”
Mặc Tây Quyết lạnh lùng đáp: “Con sẽ không ép ba, con muốn ba cam tâm tình nguyện nhường lại vị trí chủ nhân nhà họ Mặc cho con.” Mặc Lăng Thiên phẫn nộ: “Mày đừng mơ” Lúc này, ngoài cửa truyền đến giọng của quản gia Lisa: ”Bà Năm, ông chủ đang nói chuyện với chú hai, bà không được vào."
Bà Năm không vào nhưng lại hét lớn: “Anh cả, anh mau đi cứu em trai mình đi!”
“Cho vào”
Mặc Lăng Thiên lườm Mặc Tây Quyết một cái, thấp giọng: “Mày làm gì với chú năm mày rồi?” Mặc Tây Quyết cười lạnh: “Ba không nghe bà Năm nói sao?”
Bà Năm vừa bước vào nhìn thấy Mặc Tây Quyết liền quỳ xuống, cay đắng cầu xin anh: “A Quyết, tha cho chú năm của cháu được không?” Mặc Tây Quyết
nhướn mày nói: “ Người thím cân gặp là ông ta, không phải tôi.”
Rồi anh nói với Mặc Lăng Thiên: “Ba, đề nghị mà con nói ba cứ suy nghĩ, lần sau con sẽ không nói thêm đâu.”
Nói xong anh liền bỏ đi. Sau lưng truyền tới tiếng Mặc Lăng Thiên ho sặc sụa, Mặc Tây Quyết siết chặt nắm đấm. Khi mở cửa ra, bàn tay anh vẫn trắng như
vậy, nhưng dưới ánh mặt trời có thể nhìn thấy những vết sẹo dày đặc mờ nhạt.
Trình Tử Diễm đang đứng cuối hành lang đợi anh, vừa thấy anh đi ra, ánh mắt bình tĩnh khẽ thở dài: “A Quyết” Mặc Tây Quyết khẽ gật đầu: “Ba” Tiếng ba này so với năm năm trước vẫn tôn kính như vậy. Trình Tử Diễm đặt thuốc lên tay Mặc Tây Quyết: “Chăm chỉ thoa thuốc, nửa tháng sau sẽ hết sẹo” “Phiền ba rồi”
Mặc Tây Quyết giấu thuốc đi rồi hướng về chỗ Ngôn Tiếu Nặc.
Vừa bước vào, A Thừa liền chạy tới sà vào lòng anh: “Ba ơi mau xem tranh của con này” Trái tim lạnh băng của Mặc Tây Quyết bỗng chốc tan chảy, bế A
Thừa ngồi lên đùi: “Được, cho ba xem nào." Những nhân vật A Thừa vẽ trên tranh có anh, có Ngôn Tiểu Nặc và cả A Thừa. Anh ôm chặt con trai hơn, khen ngợi cậu bé: “Vẽ đẹp lắm, là mẹ dạy con sao?” “Vâng, mẹ đang chuẩn bị cơm trưa” A Thừa lập tức gật đầu.
Mặc Tây Quyết bế A Thừa lên, mỉm cười: “Chúng ta cùng xuống với mẹ nhé?”
“Vâng!” A Thừa hưng phấn đến mức suýt chút nữa nhảy dựng lên. Ngôn Tiểu Nặc đang đun canh trong bếp, thấy Mặc Tây Quyết bế A Thừa tới, cô mỉm cười:
"Không đợi ở bên ngoài mà lại vào đây làm gì?” “Anh muốn gặp em” Mặc Tây Quyết nói một cách tự nhiên. A Thừa cũng nói: “Con cũng muốn gặp mẹ” Ngôn Tiểu Nặc bật cười, ôm A Thừa từ trong tay Mặc Tây Quyết, nhân lúc A Thừa quay lưng về phía họ, cô lén hôn lên má anh một cái. Mặc Tây Quyết liền kéo Ngôn Tiểu Nặc và A Thừa vào trong lòng mình. Ăn trưa xong, Ngôn Tiểu Nặc đợi A Thừa ngủ mới nhẹ nhàng rời khỏi phòng cậu bé.
Còn Mặc Tây Quyết vừa tắm xong, đúng lúc vừa đi ra.
Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười vuốt tóc anh: “Anh tắm nhiều hơn trước”
Mặc Tây Quyết cau mày: ” Nói cứ như là anh không chú ý vệ sinh ấy” “Đâu có đâu”
Ngôn Tiểu Nặc vào nhà tảm rửa mặt: “ Vào đông rồi mà ngày nào anh cũng tắm mấy lần, vậy có bình thường không?”
Mặc Tây Quyết cười nhạt, ôm cô lên giường, ngón tay nhẹ nhàng nhéo cằm cô, 'Em còn dám trêu chọc anh sao?" Nụ cười trên môi Ngôn Tiểu Nặc càng sâu hơn, trong mắt như có những đoá anh đào nở rộ. Mặc Tây Quyết không nhịn được cúi đầu hôn cô, Ngôn Tiểu Nặc cũng không ngừng cảm động, đã tới lúc củi khô lửa cháy, anh cố gắng nhịn mà không làm đến bước tiếp theo. Một tia kinh ngạc vụt lên trong mắt Ngôn Tiểu Nặc.
Mặc Tây Quyết ngồi dậy kéo rèm che cửa sổ lại, chiếc rèm dày khiến căn phòng tối om. Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy anh không còn như trước nữa, trước
đây anh thích cô ôm anh thật chặt, thích bật đèn, nói có thể nhìn rõ khuôn mặt và biểu cảm của cô. Giờ anh lại thích bóng tối, thích nắm tay cô, năm ngón tay đan vào nhau. Cô không biết tại sao lại có sự thay đổi như vậy, có lẽ đã qua năm năm, mọi thứ đều đã khác. Duy nhất một điều đó là tình cảm họ dành cho nhau chưa bao giờ thay đổi.
Mặc Tây Quyết muốn cô tới phát điên, lần trước rất vội vàng, năm năm không ở bên Ngôn Tiếu Nặc, tinh lực của anh thực sự rất đáng kinh ngạc. Trận chiến
cuối cùng kết thúc trong sự kiệt sức của Ngôn Tiểu Nặc. Cô mệt lả, chìm vào giấc ngủ, trong giấc mơ còn nở một nụ cười an tâm.
Mặc Tây Quyết cúi xuống hôn nhẹ lên mái tóc mai đẫm mồ hôi của cô. Anh mặc áo ngủ vào, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, nhắm mắt ngủ say. Mấy năm này, cả ngày lẫn đêm, anh chưa từng biết ngủ là gì, chỉ khi nắm tay Ngôn Tiểu Nặc mới có thể ngủ yên. Còn giấc ngủ này kéo dài tới tận tối. Khi Ngôn Tiểu Nặc tỉnh lại Mặc Tây Quyết vẫn đang ngủ, cô mở đèn ngủ lên nhưng Mặc Tây Quyết đã mặc quần áo chỉnh tề. Cô bất đắc dĩ mỉm cười, từ khi nào anh thích mặc quần áo đi ngủ vậy? Ngôn Tiểu Nặc xuống giường đi tìm A Thừa, A Thừa đã được quản gia Lisa đưa đi học rồi. Có tiếng gõ cửa. Ngôn Tiểu Nặc tưởng là A Thừa quay lại, lập tức ra mở cửa: “Bà Năm?” Bà Năm dường như vừa khóc, đôi mắt vẫn còn đỏ hoe, khuôn mặt ưu nhã và dè dặt đã lộ rõ vẻ phờ phạc, cố nặn ra một nụ cười: “Tiểu Nặc, đến chỗ tôi một lát được không?” Ngôn Tiểu Nặc không biết bà đã trải qua chuyện gì, nhưng bà cũng là một người rất tốt, từ khi được bà giải vây cho, cô đã nợ bà một ân tình rồi. Sau chuyện đó Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy bà cũng là một người tốt.
Có thể là gặp khó khăn gì chăng? Ngôn Tiểu Nặc không từ chối: “Thím à thím yên tâm, chuyện gì cũng sẽ qua thôi mà” Bà Năm mỉm cười miễn cưỡng: "Tôi
hy vọng là vậy, cảm ơn cô Ngôn vì những lời này" Từ ngày hôm qua, cô đã từ “thiếu phu nhân” trở thành “cô Ngôn” Ngôn Tiểu Nặc không lấy làm lạ, đi theo
bà Năm. Nơi ở của bà Năm cách đó không xa, Ngôn Tiểu Nặc cũng đã tới vài lần, nhưng lần này cô tới rõ ràng là khác những lần trước. Những bông hoa
mận đỏ nở rộ lúc này đang có dấu hiệu úa tàn, còn mấy người giúp việc cũng cẩn trọng hơn bình thường. Ngôn Tiểu Nặc yên lặng ngồi xuống, đợi bà Năm
lên tiếng.
Người giúp việc mang cà phê, trái cây và ít đồ ăn vặt lên rồi lui xuống. Trong phòng không có ai, bà Năm cũng không còn giữ được hình tượng dè dặt đó
nữa, nắm lấy tay Ngôn Tiểu Nặc và khóc: “Tiểu Nặc, xin cô hãy cứu Lăng Vân”
Lăng Vân là tiên của chú năm. Ngôn Tiểu Nặc nghĩ đến Mặc Tây Quyết. “Bà Năm xin đừng khóc, hãy nói cho tôi biết có chuyện gì đã” Ngôn Tiểu Nặc nắm
tay bà, hỏi thăm.