A Thừa cố nén lại nỗi sợ hãi trong lòng, trầm mặc nói: “Ông nội, A Thừa không thích cô giáo dạy mỹ thuật đó, A Thừa muốn dì Ngôn dạy cơ, dì Ngôn là giáo viên mỹ thuật giỏi nhất thế giới.”.
“Ô?” Ánh mắt bà năm rơi trên người Ngôn Tiểu Nặc: “Nhưng nhà thiết kế hàng đầu thế giới, Ngôn Tiểu Nặc?” Ngôn Tiểu Nặc gật đầu với bà ấy: “Bà năm, xin chào”.
Mặc Lăng Thiên nói với A thừa: “Cô của cháu cũng rất giỏi, nhờ cô của cháu dạy cháu vẽ đi.”.
Toàn Cơ nằm không cũng trúng đạn, có phần khó xử nói: "Ba à, qua tối nay là con phải đi rồi."
“Có việc gì quan trọng hơn việc dạy dỗ A Thừa?” Mặc Lăng Thiên có chút không vui.
A Thừa cau mày, làm nũng: “Ông nội, cô có việc mà, nếu như vì A thừa mà công việc của cô bị trì hoãn, thì A Thừa sẽ cảm thấy rất buồn”.
Bà năm liền nói: “Anh cả, trẻ con thích học, đa phần là vì có hứng thú với giáo viên, nói không chừng đổi giáo viên rồi, việc học lại tiến bộ hơn thì sao”.
Mặc Tây Thân cũng nói: “Hiếm khi A Thừa mới chịu chủ động suy nghĩ đến việc học hành như vậy”.
Mặc Lăng Thiên nghĩ một lúc, nhìn A Thừa nói: “Được, ông đồng ý, để Ngôn Tiểu Nặc làm giáo viên mỹ thuật của cháu.” A Thừa Vô cùng vui mừng: “Cảm ơn ông nội ạ!”
“Đi ngủ một lúc đi” Mặc Lăng Thiên đặt A Thừa xuống: “Trước khi bữa tiệc bắt đầu, Lisa sẽ đến đón cháu.".
Mặc Lăng Thiên cũng không vào phòng của A Thừa, cứ vậy mà rời đi. A Thừa vô cùng vui mừng, kéo tay Ngôn Tiểu Nặc: “Di Ngôn, dì xem, cháu nói rồi mà, nhất định sẽ khiến ông nội đồng ý để dì ở lai."
Ngôn Tiểu Nặc tuy cảm thấy rất ngạc nhiên, nhưng vẫn khen A Thừa: “Ừm, A Thừa là giỏi nhất!”.
Bữa tiệc sinh nhật tối nay, A Thừa là nhân vật chính, sớm đã được quản gia Lisa thay cho một bộ quần áo mới, cài trên đó là huy hiệu đặc biệt của nhà họ Mặc, sau đó đi đến bữa tiệc.
Nhưng Ngôn Tiểu Nặc không đi.
Cô hiện tại là giáo viên mỹ thuật của A Thừa, đương nhiên phải xem lại nội dung trước đây A Thừa đã học, sau khi xem xét đánh giá xong, phải xây dựng một phương án giảng dạy sao cho hiệu quả nhất.
Mấy năm qua cô một mình đi Bắc về Nam, kinh nghiệm nào cũng có, nhưng lại chưa từng làm giáo viên bao giờ.
Bên ngoài khung cảnh nhộn nhịp, đèn hoa rực rỡ, còn cô thì ngồi một mình trong phòng, tận tâm viết giáo án.
Đột nhiên có tiếng la hét vang đến tận trời xanh: “Ma.....có ma..."
Ngôn Tiểu Nặc bị dọa cho giật mình, cây bút trên tay suýt chút nữa rơi xuống đất.
Cô nhanh chóng chạy ra ngoài, nhìn thấy bên ngoài đang hỗn độn rồi, rất nhiều người giúp việc tụ tập trước tòa nhà, run rẩy: “Ma, có ma” Ngôn Tiểu Nặc nhìn qua, tòa nhà bên đó, là nơi mà Mặc Tây Quyết ở.
Mặc Lăng Thiên chạy đến đầu tiên, lớn tiếng gắt gỏng quát: “Tiệc sinh nhật của cậu chủ nhỏ, các ngươi không phục vụ cho tốt đi, còn ở đây kêu ma cái gì?”.
“Ông chủ! Thực sự có ma đó!” “Hình như, hình như là cậu hai, là bóng của cậu hai!”.
Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc, túm lấy người giúp việc vừa nói, nghiêm túc hỏi: “Cô nói cái gì? Cô nhìn thấy ở đâu?”.
Nữ giúp việc đó bị cô dọa cho sợ tới mức run rẩy cả người, chỉ vào một chỗ nào đó nói: “Tôi, tôi đến phòng của cậu hai dọn dẹp, nhưng tôi nhìn thấy...”.
Cô ấy giống như nhớ lại điều gì đó rất đáng sợ.
“Thấy cái gì?” Ngôn Tiểu Nặc vô cùng gấp gáp, tra hỏi cô ấy.
“Nhìn thấy bóng người, không phải, là bóng ma, đó, đó chính là cậu hai!” Nữ giúp việc bị dọa tới mức sắc mặt trắng bệch, không dám nói thêm lời nào nữa.
Ngôn Tiểu Nặc buông nữ giúp việc ra, nhanh chóng chạy lên lầu.
Mặc Lăng Thiên, Mặc Tây Thân và Toàn Cơ cũng chạy lên theo.
Sau năm năm, cô trở lại phòng của Mặc Tây Quyết một lần nữa.
Cũng như năm năm trước, từng đồ vật, đều là hình ảnh trong ký ức.
Ngôn Tiểu Nặc chậm rãi bước vào phòng, mọi tế bào trong cơ thể đều trở nên căng thẳng, nếu đúng như lời người giúp việc nói, thực sự nhìn thấy linh hồn của Mặc Tây Quyết trở về?.
Nếu như có thể nhìn thấy linh hồn của anh, vậy cũng là chuyện tốt, còn tốt hơn nỗi nhớ thương của cô, cô chỉ có thể dựa vào những ký ức đó để sưởi ấm trái tim vốn đã hoang vắng của mình.
Tuy nhiên, trong phòng không có gì bất thường, ngay cả rèm cửa cũng không động đậy.
Rốt cuộc, chẳng thu được gì.
Và người giúp việc nói rằng đã nhìn thấy linh hồn của Mặc Tây Quyết đã bị đuổi ra khỏi trang viên nhà họ Mặc, với lý do là lan truyền những điều hoang đường, vô căn cứ.
Người giúp việc đó không chịu nổi đả kích quá lớn, đã hóa điên, lúc bị lôi ra ngoài miệng vẫn lẩm bẩm: “Ma, thực sự có ma” Ngôn Tiểu Nặc vẫn cảm thấy rất kỳ lạ.
Nếu như thực sự không nhìn thấy, người giúp việc đó sao lại nói những lời như vậy? Nhưng những chuyện này, chung quy A Thừa cũng không được biết, lúc cô dạy A Thừa vẽ tranh, tất cả vết thương đều đã lành lại.
Mỗi ngày A thừa đều rất bận rộn, một ngày mà có đến mười tiết học khác nhau.
Tiết mỹ thuật cũng chỉ là một trong số đó mà thôi, mỗi tiết kéo dài bốn mươi phút, và một tuần chỉ có hai tiết.
Dù chỉ có phút dạy học cho A Thừa, nhưng Ngôn Tiểu Nặc vẫn bỏ rất nhiều công sức, tâm huyết để chuẩn bị.
Cô đang dạy A Thừa vẽ hình người.
Cô cứ vẽ cứ vẽ, và rồi cuối cùng nó thành hình Mặc Tây Quyết.
A Thừa tròn xoe mắt nhìn, trong lòng thầm nghĩ, đây không phải là chủ hai sao? Buổi tối hôm sinh nhật cậu bé, cậu bị ông nội đưa về phòng trước, chủ hai đã nhảy cửa sổ vào phòng khi không có ai.
Sau đó anh mang cho cậu bé một chiếc ô tô đồ chơi và dặn cậu bé rằng nếu cậu không muốn chiếc xe bị ông nội phát hiện thì không được để cho người khác nhìn thấy.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn khuôn mặt quen thuộc trên giấy vẽ, thở dài nói: “A Thừa, dì vẽ sai rồi, đổi tờ khác nhé” A Thừa liền hỏi: “Di Ngôn quen chú ấy sao?”.
“Quen.”
Ngôn Tiểu Nặc nói, trái tim cô càng lúc càng quặn đau, cô cố gắng kìm nén, câm bức vẽ đặt sang một bên: “Di Ngôn vẽ A Thừa nhé?”.
A Thừa liền ngồi thẳng người, để Ngôn Tiểu Nặc vẽ cậu.
Chưa đến hai phút đã vẽ xong rồi, A Thừa nhìn bức tranh kinh ngạc nói: “Di Ngôn vẽ cháu giống quá.”.
Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười xoa đầu cậu bé, hai bức vẽ đặt cạnh nhau, đập vào mắt cô.
Cô bất giác đơ ra.
Lúc này cô mới phát hiện, dung mạo của A Thừa và Mặc Tây Quyết trông rất giống nhau! Trên đời này, lại có chuyện trùng hợp như vậy sao?.
“Di Ngôn, dì Ngôn” A Thừa kéo tay Ngôn Tiểu Nặc.
Ngôn Tiểu Nặc cúi đầu xuống, nhìn vào mắt A Thừa.
Đồng tử của cậu bé giống như thủy ngân đen, giống hệt với đôi mắt đen của anh.
Trong lòng đột nhiên có một sự dịu dàng khó tả, Ngôn Tiểu Nặc hỏi: “Sao vậy?” “Di dạy cháu vẽ tranh đi” A Thừa có vẻ như rất ngưỡng mộ cô.
Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười gật đầu, cầm tay A Thừa dạy cậu bé vẽ.
Đến tối, khi tất cả mọi người đều nghĩ rằng A Thừa đã ngủ rồi, lúc này Mặc Tây Quyết mới xuất hiện trong phòng A Thừa.
Bức tranh Ngôn Tiểu Nặc vẽ anh vẫn đặt trên bàn.
Mặc Tây Quyết đi đến, cầm bức tranh lên, cất vào trong người.
“Chú hai?” A Thừa nhỏ tiếng gọi.
Mặc Tô Quyết gật đầu với A Thừa: “Hôm nay học cái gì vậy?".
“Học nhiều lắm ạ” A Thừa trả lời: “Văn, toán, đạo đức, bản cung,..."
Cậu bé nói liền một hơi, giọng điệu rất mạnh mẽ.
Mặc Tây Quyết khẽ gật đầu, trí nhớ của con trai anh cũng không tôi.
“Chú hai đã quay về rồi, sao không đến tìm ông nội, ba với cô?" A Thừa hỏi, "Mọi người đều rất nhớ chủ, đặc biệt là ba cháu.”.
Sắc mặt Mặc Tây Quyết rất phức tạp, nói: “A Thừa muốn chú đi sao?” “Vâng!” A Thừa liên gật đầu, “Chú hai quay về đi, cả nhà chúng ta cùng đoàn tụ” Cả nhà đoàn tụ, đáng tiếc là, anh sớm đã không có nhà rồi.
Nhìn khuôn mặt giống hệt mình của con trai, Mặc Tây Quyết không nén nổi mà véo mũi cậu bé: “Cả ngày học vất vả rồi, đi ngủ đi, chủ hai sẽ không quấy rầy cháu nữa” “Chủ hai, chú đi đâu?” A Thừa không nằm xuống mà hỏi anh.
Mặc Tây Quyết lắc đầu: “Mau ngủ đi” Anh nói xong liền trèo qua cửa số rời đi.
Gió đêm lạnh đến thấu xương, trái tim anh cũng lạnh đến tê buốt.
Mặc Tây Quyết đi qua phòng khách, tránh tất cả vệ sĩ canh gác ban đêm, đứng sau tán cây bách tán, nhìn căn phòng đang sáng đèn.
Trên rèm cửa phản chiếu bóng dáng mảnh mai của cô, tuy là chỉ khẽ chạm lên một chút, nhưng nó cũng đủ để Mặc Tây Quyết quên đi cái lạnh khắc nghiệt lúc này.
Gần trong gang tấc, nhưng chỉ có thể nhìn mà không thể chạm.
Mặc Lăng Thiên đồng ý để Ngôn Tiểu Nặc là giáo viên mỹ thuật của A Thừa, nhưng chưa từng hỏi xem cô và A Thừa có hòa hợp không, không biết ông ta đang có suy tính gì.
Lời con trai văng vẳng bên tai: “Chú quay về, chúng ta cả nhà đoàn tụ” Người phụ nữ của anh, con trai của anh đều ở đây.
Mặc Tây Quyết đứng sau tán cây, cứ vậy đợi cho đến khi đèn vụt tắt mới rời đi.
Ngôn Tiểu Nặc bật đèn lên, cô không thể nào ngủ nối.
Cô mặc một chiếc áo khoác dày vào, tùy ý bước đi, nhưng lại đến nơi ở của Mặc Tây Quyết.
Căn phòng tối om, vì tin đồn lần trước nên không ai dám tới gần đây.
Nhưng Ngôn Tiểu Nặc lại cứ thế bước vào.
Bật công tắc trên tường, đèn sáng lên, mọi thứ trong phòng vẫn như cũ.
Cô vuốt ve thành giường, rồi bước chậm đến bệ cửa Sổ Trong phòng dường như vẫn còn lưu lại mùi hương của anh, thoang thoảng hương thơm mát.
Ngôn Tiểu Nặc tắt đèn, trong bóng tối, ngoại trừ thị giác, các giác quan khác càng rõ ràng hơn.
Cô ngồi trên thảm, dựa vào chân giường, không biết đang suy nghĩ gì.
Mặc Tây Quyết biết sẽ không có ai đến phòng của mình nên tạm thời ở lại đây, sẽ không bị ai phát hiện.
Anh mở cửa, rồi bật đèn lên.
Đèn vừa sáng, Ngôn Tiểu Nặc sửng sốt, lập tức đứng dậy xoay người lại.
Cô kinh ngạc.
Cô không dám tin vào mắt mình.
Mặc Tây Quyết cũng rất kinh ngạc, anh lập tức xoay người chạy đi.
Ngôn Tiểu Nặc nhanh chóng đuổi theo, lớn tiếng gọi: “Mặc Tây Quyết!” Mặc Tây Quyết dừng lại.
Ngôn Tiểu Nặc chạy đến, ôm chặt lấy anh.
Cách lớp áo khoác trên người anh, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh một cách chân thực nhất, tất cả đều rất quen thuộc.
“Là anh sao?” Ngôn Tiểu Nặc thì thầm với anh, “Là anh? Hay là, linh hồn của anh?” Trả lời lại cô, chỉ có sự im lặng.
“Nói gì đi!" Ngôn Tiểu Nặc lo lắng, càng ôm anh chặt hơn, “Mặc Tây Quyết anh nói đi!” Mặc Tây Quyết nhắm chặt mắt lại, nói: “Em không nên đến” Giọng nói đầy từ tính, vẫn cứ hờ hững như vậy.
Còn Ngôn Tiểu Nặc thì ngơ ra.
“Em không nên đến?” Nước mắt cô từ từ tuôn ra, “Em mừng vì em đã đến đây, em mừng vì ban đêm em không ngủ được mà đến phòng anh, nếu không thì làm sao em có thể gặp được anh, nhưng anh lại nói, em không nên đến?”.
Từng lời chất vấn vang lên, đều giống như nhát kiếm sắc bén cửa vào trái tim Mặc Tây Quyết...