“Láo xược!”.
Mặc Lăng Thiên nổi giận, nhấc chân đá mạnh về phía bắp chân của Ngôn Tiểu Nặc.
Ngôn Tiểu Nặc theo bản năng định né tránh, không ngờ A Thừa lại lao ra nhận cú đá này thay Ngôn Tiểu Nặc.
A Thừa!” Ngôn Tiểu Nặc chỉ cảm thấy cú đá này như đi vào lòng mình, vội vàng ôm lấy A Thừa.
Mặc Lăng Thiên lập tức đấy Ngôn Tiểu Nặc ra, sau đó bế A Thừa đang trong trạng thái mặt mày trắng bệch, rưng rưng nước mắt rời đi.
Ngôn Tiểu Nặc đuổi theo nhưng bị đám hầu gái cản lại: “Cô Ngôn, mời cô về phòng nghỉ ngơi." “Nhưng A Thừa bị thương, tôi muốn đi qua xem”.
Ngôn Tiểu Nặc gấp gáp khi thấy bóng dáng Mặc Lăng Thiên càng lúc càng xa.
“Cô Ngôn, dừng lại!” Đảm hầu gái lo lắng ngăn cô lại và chặn đường đi của cô.
Ngôn Tiểu Nặc không thèm để ý, đẩy người hầu gái đang chắn trước mặt mình ra.
Cô không thể không quan tâm đến đứa bé ấy.
A Thừa mím môi chịu đựng cơn đau ở ngực, không nói một câu nào, nước mắt chỉ rưng rưng trong khóe mắt mà thôi.
Ngôn Tiểu Nặc không được cho phép vào phòng thăm A Thừa, cô đành phải ở ngoài chờ Mặc Lăng Thiên rời đi rồi mới vào.
Mặc Tây Thần và Toàn Cơ nghe nói A Thừa bị thương thì vội vã chạy tới.
Bác sĩ đã kiểm tra xong xuôi và nói A Thừa không sao, chỉ bị là cậu bé đã rất hoảng sợ, cần phải an ủi cậu bé và để bé nghỉ ngơi.
A Thừa, đừng sợ, có ba ở đây.” Mặc Tây Thần đau lòng vô cùng, anh ấy ôm A Thừa vào lòng mình.
Toàn Cơ cũng dỗ dành cậu bé: “Nhắm mắt lại ngủ một giấc đi, để cô làm đồ ăn ngon cho cháu nhé?” A Thừa bĩu môi gật đầu, sau đó lén nhìn Mặc Lăng Thiên.
Mặc Lăng Thiên mềm lòng, đi qua sờ trán A Thừa, rồi lặng lẽ thở dài một hơi.
“Mấy đứa ở lại chăm sóc cho thằng bé.”.
Mặc Lăng Thiên nói: “Đừng để Ngôn Tiểu Nặc lại gần A Thừa!”.
Mặc Tây Thần và Toàn Cơ nhìn nhau rồi bất đắc dĩ gật đầu: “Vâng”.
Mặc Lăng Thiên bước ra khỏi phòng của A Thừa, sau đó lạnh lùng lườm Ngôn Tiểu Nặc: “Qua đêm nay, cô hãy lập tức rời khỏi nhà họ Mặc.
Nếu cô dám lại gần A Thừa nữa, tôi sẽ không khách khí với cô!”.
Ngôn Tiểu Nặc cười mỉa: “Ông đã khách khí với tôi bao giờ?”.
Trong mắt Mặc Lăng Thiên lập tức tràn đầy sát khí, Quản gia Lisa nhắc nhở: “Ông chủ, ông năm và bà năm đã đợi ở tòa nhà chính rất lâu rồi”.
Lúc này Mặc Lăng Thiên mới thu hồi sát khí, xoay người rời đi.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn ông ta đi xa rồi bước vào phòng.
A Thừa đã ngủ, Mặc Tây Thần và Toàn Cơ đứng dậy đi tới trước mặt Ngôn Tiểu Nặc.
“Thằng bé đã ngủ rồi, đừng nên làm phiền thằng bé.” Mặc Tây Thần khẽ nói.
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu, sau đó ra khỏi phòng.
Cánh cửa được đóng lại nhẹ nhàng, Toàn Cơ năm lấy tay Ngôn Tiểu Nặc: “Tiểu Nặc, em đừng tức giận.”.
“A Thừa không sao là tốt rồi”.
Trong mắt Ngôn Tiểu Nặc lóe lên vẻ áy máy, nhưng cô không biết phải nói gì.
Mặc Tây Thần lên tiếng: “Chú năm và thím năm đến rồi, Tiểu Toàn, chúng ta đi gặp họ thôi.
Tiểu Nặc, em về nghỉ ngơi trước đi” Lát nữa A Thừa thức dậy chắc chắn sẽ rất khát, hôm nay là sinh nhật của cậu bé, cô muốn làm vài món gì đó cho cậu ăn.
Ngôn Tiểu Nặc nhẹ giọng đáp: “Vâng.” Khi không có ai trên hành lang, Mặc Tây Quyết từ từ đi tới.
Anh mở cửa phòng lại gần giường của A Thừa mà không gây ra tiếng động nào, A Thừa ngủ rất say.
Đây là con trai của anh, đứa con mà anh và Ngôn Tiểu Nặc đã liều mạng bảo vệ, từ khi sinh ra đã không có ba mẹ ở bên.
Khi anh trở lại, con trai anh đã thuộc về người khác.
Trái tim trở nên quặn thắt bởi lòng căm thù mãnh liệt.
Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng vén chăn lên để xem vết thương trên người cậu bé.
Chỗ xương sườn vừa đỏ vừa sưng.
Mặc Tây Quyết lập tức cảm thấy khó thở, trái cổ trượt hai lần nuốt xuống tất cả tức giận và hận thù.
A Thừa mơ màng mở mắt ra thì thấy một người chưa gặp bao giờ đang đứng trước giường minh, người đàn ông này cũng đang nhìn cậu.
Cậu bé hoảng sợ, định la lên theo bản năng nhưng lại bị Mặc Tây Quyết che miệng, “Ngôn Nhi đừng sợ, chú sẽ không làm tổn thương cháu.” Cặp mắt đen ấy cứ nhìn cậu, tuy rằng nó thâm trầm nhưng không thù địch.
Trẻ con thường rất nhạy cảm, A Thừa cũng ngoan ngoãn không la lên.
“Nhưng cháu không phải tên là Ngôn Nhi” Mặc Tây Quyết hơi ngạc nhiên: “Vậy cháu tên là gì?” “A Thừa.” “Ai đã đặt tên cho cháu?” “Ông nội” Một tia trào phúng lướt qua trong mắt Mặc Tây Quyết rồi biến mất như một ngôi sao băng.
“Cháu còn đau không?” Trái tim của A Thừa chợt rung động.
Cậu bé hỏi: “Chú là ai? Sao chú lại ở trong phòng của cháu?” Mặc Tây Quyết dần dần siết chặt nắm tay.
Một lúc lâu, anh mới nhẹ nhàng trả lời: “Chủ là chủ hai của cháu.”.
“Chú hai?”.
A Thừa trợn to hai mắt, trong mắt đây hoảng sợ: “Nhưng ba nói là chủ hai của A Thừa đã, đã mất rồi mà” Mặc Tây Quyết cụp mắt xuống, không biết đang nghĩ gì.
Hồi lâu sau, anh mới ngước lên nói: “A Thừa, hãy hứa với chú hai, đừng nói cho ai biết cháu đã gặp chú có được không?”.
“Vâng.”.
A Thừa nhẹ giọng đáp, rồi lại nghĩ ngợi: “Nhưng mà chú hai, chiếc xe đồ chơi dì Ngôn tặng cho cháu bị ông nội giẫm hỏng mất rồi, chủ hai có thể tặng cho cháu chiếc khác không?”.
Bỗng nhiên nghe con trai nhắc đến Ngôn Tiểu Nặc, Mặc Tây Quyết suýt nữa ngẩn ngơ, ngay lập tức xoay người nhìn ra cửa Sổ.
Anh vừa định lên tiếng thì nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa.
Tiếng bước chân mà anh vô cùng quen thuộc đang tiến lại gần từ xa.
Mặc Tây Quyết trốn ngay vào phòng học phía sau phòng ngủ.
Lúc này, Ngôn Tiểu Nặc đẩy cửa ra, tay cô còn cầm một chiếc hộp đựng bánh kem và sữa bò.
A Thừa thấy Ngôn Tiểu Nặc tới thì vui vẻ gọi cô: “Di Ngôn!” Ngôn Tiểu Nặc làm động tác im lặng: “Suyt..."
A Thừa, nhỏ giọng một chút, đừng để bị người khác nghe thấy” Giọng cô vẫn dịu dàng và ngọt ngào như trước, Mặc Tây Quyết chỉ cảm thấy mũi mình cay cay, ngay lập tức bịt mũi lại, cũng không nhịn được nữa bèn quay người nhìn cô qua khe hở.
Cô chín chắn thản nhiên hơn trước, nhưng đã gây đi rất nhiều, thậm chí mặc bộ quần áo size nhỏ nhất cũng bị rộng.
Đáy lòng anh như có một tảng đá to đè lên, đau đến mất cảm giác.
Ngôn Tiểu Nặc không hề biết người cô nhớ thương đang đứng trong phòng học phía sau, chỉ cần cô đẩy cánh cửa đó ra là có thể nhìn thấy anh.
Cô mỉm cười mở bánh kem rồi nói với A Thừa: “Hôm nay là sinh nhật của A Thừa, dì Ngôn làm bánh kem cho cháu nè.”.
Một chiếc bánh kem trái cây nhỏ, trên mặt có dâu tây thơm ngon, màu sắc tươi tắn đáng yêu, A Thừa rất thích.
“dì Ngôn, đây là bánh kem sao?” Cặp mắt như hắc diện thạch của A Thừa sáng ngời, cậu bé cầm thìa ăn một miếng thật to.
“Từ từ thôi” Ngôn Tiểu Nặc săn sóc cẩn thận cho cậu bé, rồi đưa sữa bò cho cậu: “Coi chừng mắc nghẹn.”.
A Thừa gật đầu liên tục: “Ngon quá đi”.
Ngôn Tiểu Nặc có thể thấy rằng mặc dù A Thừa rất thích món bánh này, nhưng tướng ăn của cậu bé hoàn toàn không phải kiểu nuốt ngấu nghiến.
Cô chợt nghĩ đến Mặc Tây Quyết, nghĩ đến cách mà nhà họ Mặc đối xử với bọn trẻ.
Tuy rằng có thể làm cho đứa trẻ trở nên cực kỳ xuất sắc, nhưng tuổi thơ quý giá lại biến thành hồi ức nhàm chán thế này, nó có thực sự tốt cho trẻ không? Tuổi thơ của anh Mạt Ưu tràn đầy tình thương và bảo vệ nhưng cũng trở thành thiên tài đó không phải sao?.
“Di Ngôn”.
A Thừa dùng nĩa găm vào miếng dâu tay rồi đưa tới bên môi cô: “Di cũng ăn đi”.
Cặp mắt to trắng đen rõ ràng, trong veo như làn nước suối.
Mùi thơm của bơ ấm áp thế đấy, Ngôn Tiểu Nặc không thể nhớ được mình đã bao lâu không có cảm giác này rồi.
Nó khiến cô muốn rơi nước mắt.
Cô nở nụ cười thật tươi nhìn A Thừa, sau đó há miệng ngậm lấy miếng dâu tây.
Lành lạnh, ngọt ngào.
A Thừa càng vui vẻ hơn: “Di Ngôn, dì có biết không, hôm nay là sinh nhật vui vẻ nhất mà cháu từng trải qua.
Hôm nay cháu được chơi xe ô tô nhỏ, còn ăn cả bánh kem.
“Cháu chưa bao giờ ăn bánh kem ư?” Ngôn Tiểu Nặc rất kinh ngạc.
A Thừa lắc đầu: “Dạ chưa, ông nội nói trẻ nhỏ không được ăn ngọt nên không cho cháu ăn” “Vậy những lần sinh nhật của cháu trước đây thì sao?” “Cháu nhìn hầu gái cắt nó thành nhiều miếng rồi chia cho người khác ăn.” Ngôn Tiểu Nặc thở một hơi thật dài rồi giơ tay sờ tóc A Thừa, cô không biết nói gì cho phải.
Cô cười nói: “A Thừa, dì Ngôn hứa với cháu, từ nay trở về sau, mỗi lần đến sinh nhật cháu, dì sẽ làm bánh kem cho cháu ăn có được không?”.
“Vâng ạ!”.
A Thừa cười đến cong cả mắt, nhưng cậu bé hơi nghiêng đầu, nghi hoặc hỏi: “Di Ngôn phải đi sao?”.
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu cười đáp: “Di Ngôn phải đến một nơi khác.”.
“Cháu phải đi tìm ông nội để xin ông ấy đồng ý cho dì ở lại đây.".
A Thừa không ăn bánh kem nữa mà chạy ngay ra ngoài.
Ngôn Tiểu Nặc hoảng sợ kéo A Thừa lại: “Cháu đừng đi, vết thương trên người cháu chưa lành, đừng làm cho ông nội tức giận nữa.” A Thừa kiên quyết lắc đầu: “Di Ngôn, cháu chắc chắn sẽ thuyết phục được ông nội.
Di yên tâm, dù ông nội có đánh cháu nữa, cháu cũng không sợ.” Sự cố chấp này cực kỳ giống Mặc Tây Quyết.
Nhưng Ngôn Tiểu Nặc sẽ không để A Thừa phải bị thương vì cô nữa.
Cô không ngần ngại chắn trước mặt A Thừa, không cho cậu bé ra ngoài.
Không ngờ lúc này lại thấy Mặc Lãng Thiên đi đến, theo sau ông ta còn có Mặc Tây Thần, Toàn Cơ và một cặp vợ chồng lạ.
“Ông nội! Ba! Cô ơi!”.
A Thừa vội vàng chạy ra gọi một tiếng: “Ông nội năm, bà nội năm” Hóa ra cặp vợ chồng đó chính là ông năm và bà năm, chủ năm và thím năm của Mặc Tây Quyết mà Quản gia Lisa đã nói.
| Bà năm là một người phụ nữ thanh lịch và rất dịu dàng, bà ấy mỉm cười ôm A Thừa vào lòng: “Đã lâu không gặp nha A Thừa, cháu cao thêm nữa này, mau để bà nội năm nhìn kỹ cháu nào.”.
A Thừa rất thích bà ấy, nụ cười tươi rói mãi không tắt, cậu bé chui thẳng vào lòng bà năm.
Mặc Lăng Thiên bước tới trước mặt Ngôn Tiểu Nặc, giọng ông ta rét lạnh: “Cô thật to gan, vẫn dám lại gần A Thừa!”.
Ngôn Tiểu Nặc chưa nói gì thì A Thừa đã kéo tay Mặc Lăng Thiên: “Ông nội đừng tức giận” Mặc Lăng Thiên cúi xuống bế A Thừa lên: “Người cháu còn đau không?”.
“Không đau.” A Thừa vòng tay qua cố Mặc Lăng Thiên, nhỏ giọng nói: “Ông nội, có thể để dì Ngôn ở lại nhà của chúng ta không ạ?” Vẻ dịu dàng trong mắt Mặc Lăng Thiên biến mất hoàn toàn, ông ta lạnh lùng hỏi: “Cháu nói gì?” Tim Ngôn Tiểu Nặc chợt thắt lại, cô lo lắng nhìn Mặc Lăng Thiên..