Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bên ngoài lâu đài hoa lệ, nắng hạ đã soi rọi lên các bức tường cao tinh xảo, ánh sáng khiến cho người ta phải chói mắt.
Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy sự ấm áp của thế giới đó đã cách mình rất xa, lồng ngực cô đang dậy sóng từng đợt.
Mặc Tây Quyết hoảng hốt vội vành bật dậy ôm Ngôn Tiểu Nặc.
Cái ôm bất chợt khiến tâm tư của cô bị kéo về thực tại.
“Sẽ là Vi Vi sao?” Giọng cô khàn khàn vang lên nhưng vừa nói dứt lời cô đã thấy có chút hối hận.
Mặc Tây Quyết trầm tư một lúc, vô số suy nghĩ lướt qua trong đầu anh nhưng cuối cùng anh đưa ra kết luận: “Không”
Vi Vi vẫn đang ở cục cảnh sát, nếu cô ta khống chế được tình hình chắc chắn sẽ làm lớn việc này trước bữa tiệc của Charles, đẩy nhanh kế hoạch của bọn họ.
Những chuyện này Ngôn Tiểu Nặc cũng đã nghĩ tới.
Nhưng xảy ra vào lúc này đúng là kỳ quái, cái chết của dì Lữ và Ngôn Uyển Cừ có lẽ đã được định trước rồi.
Còn bị lật lại như thế này.
“Nếu em bị tống vào tù, hoặc nếu chuyện này không được giải quyết, thì cuối cùng vẫn sẽ làm tổn hại danh tiếng của em” Ngôn Tiểu Nặc cười khổ nói: “Vậy thì em không xứng làm vợ anh nữa...”
“Không được phép nói như vậy.” Mặc Tây Quyết cắt ngang cô: “Anh sẽ không để em ngồi tù, cũng không để em phải chịu lời đàm tiểu của người khác, em là vợ của anh, em tuyệt đối phải đường đường chính chính đứng bên cạnh anh.”
Đôi mắt đen của anh vẫn luôn nóng rực, suy nghĩ vẫn luôn kiên định, từ khi quen nhau, giữa hai người không ngừng xảy ra sóng gió, không có một ngày yên ổn.
Ngôn Tiểu Nặc đã tính thời gian hai người tâm ý hợp nhau, tính đi tính lại cũng chẳng được mấy tháng.
Còn Mặc Tây Quyết trước giờ chưa từng cảm thấy phiền muộn, đối với cô chưa từng thay đổi.
Làm sao cô có thể không cảm động?
Nhìn đôi mắt đầy mệt mỏi của anh, lòng cô rất đau đớn, cô gượng cười: “Em chỉ đang phân tích việc này thôi chứ không lo lắng điều gì cả.”
Sao anh có thể không nhìn ra cô lòng cô đang bộn bề nhưng lại làm bộ để khiến anh vui chứ?
Anh trầm mặc rồi ôm cô thật chặt.
Rốt cục thì phân tích cũng chẳng có tác dụng gì mà nên làm thế nào để giải quyết vấn đề này.
Sau khi ăn trưa Mặc Tây Quyết đến đồn cảnh sát.
Ngôn Tiểu Nặc đã từ từ bình tĩnh lại, không phải việc mình làm thì cô tuyệt đối không thừa nhận.
Chỉ là không hiểu sao chuyện này lại bị đưa ra.
Trước đây khi cô giành được giải Red Dot trở về, lại tình cảm thắm thiết với Mặc Tây Quyết trong khuôn viên nhà Rolster, cuối cùng vừa về thành phố S thì bị dính líu tới vụ án mạng.
Bên ngoài thì như một cuộc nói chuyện bình thường nhưng lại có hàm ý giết người.
Truyền thông, weixin sớm đã rầm rộ vì vụ này nhưng Ngôn Tiểu Nặc vẫn chọn cách im lặng.
Không thừa nhận, không tranh cãi, ngồi yên lặng bên cạnh hồ nước mát rượi của lâu đài, cảm nhận gió thổi mây trời hoa nở hoa tàn.
Dường như những chuyện đó không liên quan gì tới cô vậy.
Người giúp việc đi tới khẽ thông báo: "Cô Ngôn, cậu chủ về rồi.”
Ngôn Tiểu Nặc lặng lẽ gật đầu, cũng không vội đi tìm Mặc Tây Quyết mà hỏi: “Tình hình thế nào rồi?”
Người hầu vừa cẩn thận dìu cô đi vừa nói: “Nhìn dáng vẻ của cậu chủ thì chuyện này có lẽ không đáng ngại.”
Thật sao? Ngôn Tiểu Nặc không đáp lại, khẽ ngước đầu nhìn bầu trời quang đãng sáng trong.
Mặc Tây Quyết thấy cô từ ngoài đi vào, lo lắng trong đôi mắt đã biến mất, chỉ còn lại bình yên.
Anh thả lỏng mình, ôm cô vào lòng rồi hất tay cho người giúp việc lui xuống. Trong phòng chỉ còn lại hai người họ.
Ngôn Tiểu Nặc yên lặng không nói lời nào để Mặc Tây Quyết ôm mình.
“Sao lại không nói gì?” Mặc Tây Quyết xoa đầu cô, rồi hôn lên trán cô.
Cô khẽ cười: “Ừm, mệt đúng không? Bữa tối em đã chuẩn bị canh nấm, vài món xào và cả cơm nếp cẩm nữa.”
Mặc Tây Quyết ôm cô ngồi xuống nhẹ nhàng nói: “Đây là điều em muốn nói sao?”
“Nếu không thì nói gì nữa?” Cô mỉm cười: “Chẳng lẽ cứ tra hỏi anh xử lý việc thế nào rồi à?”
“Hửm?” Anh nhướn mày: “Thế không phải à?”
Ngón tay cô chọc nhẹ vào cổ anh, cười: “Cây ngay không sợ chết đứng, em không làm thì cũng không sợ gì cả, hơn nữa anh chắc chắn sẽ giúp em xử lý chu toàn mà.”
Đôi mắt cô mang theo ý cười, như một viên ngọc diễm lệ và trong sáng.
Mặc Tây Quyết cảm thấy dáng vẻ này của cô thật sự đáng trân trọng, môi mỏng không khỏi đặt lên môi cô một nụ hôn.
Sự hoà quyện giữa hơi thở nóng bỏng khiến sự tin tưởng và tình cảm của hai người càng tăng thêm.
Nhờ sự can thiệp của Mặc Tây Quyết, chuyện này cuối cùng cũng lắng xuống.
Thấm thoát đã qua nửa tháng, nghe nói do bị người khác tố cáo mà cục trưởng Triệu đã bị Uỷ ban kiểm tra kỷ luật bắt đi.
Cục trưởng mới nhậm chức họ Dương, được cho là một người cương trực.
Ngôn Tiểu Nặc không có tâm trạng nghe những lợi khen ngợi vị giám đốc Dương này, cô chỉ cảm thấy mọi thứ diễn ra quá nhanh.
Bỗng nhiên vụ án trấn động cả thành phố bị lật lại vì cục trưởng Triệu.
Nếu lúc này Ngôn Tiểu Nặc không nghĩ ra thực sự có một đối thủ đáng gờm đang núp trong bóng tối thì não cô đúng là bỏ đi.
Ngôn Tiểu Nặc cảm nhận được điều này, dĩ nhiên Mặc Tây Quyết cũng có thể.
Nhưng Ngôn Tiểu Nặc vẫn nhận được giấy gọi của toà án, cô khẽ cười đáp lại: “Tôi sẽ tới đúng giờ.”
Ngày hôm đó, Ngôn Tiểu Nặc dậy rất sớm, phải đứng trước mọi người nên cô thậm chỉ còn chọn đồ mặc rồi trang điểm nhẹ.
Dường như cô không phải chuẩn bị đến toà án mà giống như đi tiệc hoặc tham gia sự kiện.
Mặc Tây Quyết cũng giống cô, làm cho bản thân trông rất có tinh thần, mặc dù anh không cần chăm chút thì anh vẫn đẹp trai đến mê người.
Ngôn Tiểu Nặc được Mặc Tây Quyết lái xe đưa tới toà án.
Vì trước khi đi Mặc Tây Quyết đã dặn dò không được có bất cứ phương tiện truyền thông nào, anh biết mặc dù Ngôn Tiểu Nặc rất bình tĩnh nhưng tâm trạng chắc chắn đang không tốt.
Cô vẫn luôn không thích xuất hiện trước truyền thông, càng không có những chiêu trò đối phó với họ.
Phiên toà mở rất đúng giờ, luật sư được thuê từ trước của cô đã sẵn sàng.
Nhìn vị trí bị cáo đã được chuẩn bị trước cho mình, cô không khỏi cười khổ, trước giờ chưa từ nghĩ tới mình sẽ phải đứng ở đây.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn không khí trang nghiêm xung quanh, cô thầm thở dài, chuyện đã vậy rồi nghĩ nhiều còn có ích gì?
Luật sư đã cố gắng hết sức để bào chữa cho Ngôn Tiểu Nặc, suốt cả phiên toà cô hầu như là yên lặng.
Khi thẩm phán hỏi Ngôn Tiểu Nặc đã từng phạm tội chưa, cô chỉ bình tĩnh nhìn thẩm phán và chỉ trả lời: "Không"
Nhiều là một thẩm phán đã trải qua vô số vụ án khó nhưng ông cũng phải bất ngờ trước sự bình tĩnh của Ngôn Tiểu Nặc.
Tuy nhiên ông đã được dặn trước, nhất định phải nắm được thông tin bất lợi của Ngôn Tiểu Nặc.
“Quả thực có lời khai rằng cô đã từng đến biệt thự Nam Sơn, khoảng thời gian đó chính là thời điểm nạn nhân tử vong, cô lại không có chứng cứ ngoại phạm nào khác.”
Đây thực sự là điểm yếu chết người của cô.
Ngôn Tiểu Nặc khẽ cười, giọng nói không gấp gáp mà vô cùng từ tốn: “Dì Lữ và tôi thân thiết như ruột thịt, bà ấy không con không cái, những đứa trẻ mồ côi ở biệt thự Nam Sơn đều là con của bà ấy, tôi từng nghĩ, ở cùng với đám trẻ cũng là để có người phởng dưỡng hương khói cho bà.”
“Tôi chưa từng nghĩ có một ngày dì Lữ vì tôi mà ra đi.”
Những lời này lập tức thu hút sự chú ý của thẩm phán, không khí phiên toà trở nên căng thẳng.
Cô tiếp tục nói: “Ngày đó tôi thấy không yên tâm, đầu tiên cho quản gia Duy Đức đến Nam Sơn xem xét tình hình nhưng cuối cùng tôi vẫn không yên tâm nên đã tự mình lái xe tới đó, đi xung quanh vài vòng mà vẫn không tìm thấy dấu vết của dì Lữ.”
"Là em họ của tôi, Ngôn Uyển Cừ, VÌ muốn báo thù tôi, muốn khiến tôi đau khổ cả đời cho nên mới ra tay với dì Lữ, đến cả đám trẻ và người hầu trong biệt thự cũng không tha.
Thẩm phán lập tức hỏi: “Ngôn Uyển Cừ đang ở đâu?”
Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng nói: “Cô ta đã uống thuốc độc tự sát."
“Đã chết thì không thể đối chứng, làm sao những gì cô nói có thể trở