Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngôn Tiểu Nặc nghe, trong lòng càng cảm thấy thương tâm, đột nhiên nghĩ tới một chuyện: "Tại sao mãi vẫn không thấy bà Rolster?"
Giọng nói của Mặc Tây Quyết lại mang theo một chút than thở: "Bà ấy sớm đã mất rồi."
Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc, thì ra là như vậy.
"Bà Rolster, là một người không hề thua kém đấng mày râu." Mặc Tây Quyết lạnh lùng nói: "Làm việc quả quyết, làm người ngay thẳng."
Ngôn Tiểu Nặc nhìn ra bên ngoài trang viên Rolster thấy nhiều người đang hò reo ầm ĩ, cô đứng ở vị trí tương đối cao, trước đó không lâu còn cùng Mặc Tây Quyết ngắm hoa phượng tím, còn bây giờ lại bị ảnh hưởng bởi những thanh âm hỗn loạn giận dữ, giống như cánh hoa mộng ảo đang nhẹ nhàng bay xuống, lại bị bước chân ồn ào kia giẫm nát thành bùn.
Không biết Vị Vị thấy khung cảnh này sẽ có cảm xúc gì đây?
Tính cách của Vi Vi thừa kế sự "làm việc quả quyết" của mẹ mình, còn về "làm người ngay thẳng", quả thật là chưa làm được một nửa.
"Nhưng người hôm nay bị đưa đi, là người giả đã được mấy người huấn luyện sao?" Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên nghĩ tới vấn đề này, hỏi: "Cô ta chắc sẽ không có chuyện gì chứ?"
"Không đâu." Mặc Tây Quyết bế Ngôn Tiểu Nặc lên trên đùi, xoa bóp bắp chân hơi sưng vì mang thai của cô.
Ngôn Tiểu Nặc yên tâm, nếu như làm thương tổn đến người vô tội, quả thật là rất tội lỗi.
Mỗi một người tham gia bữa tiệc đều phải đến chỗ cảnh sát để thẩm vấn, những người quý tộc kia có chưa kịp phản ứng gì, nhưng cũng có người đã có dự định riêng.
Một số người nói chuyện ở nơi này đã xong, bản thân còn có việc muốn nhanh chóng đi về.
Cảnh sát cũng mau chóng thả người.
Tất cả mọi người không biết là khi có sự cố xảy ra, Mặc Lăng Thiên đã sớm rời khỏi trang viên Rolster.
Đợi đến khi những người này phản ứng lại đã là hơn một ngày trời.
Một ngày, đủ để Mặc Lăng Thiên làm xong chuyện thu dọn tài sản của gia tộc Rolster.
Sau khi mọi chuyện lắng xuống, Ngôn Tiểu Nặc và Mặc Tây Quyết cũng không muốn tiếp tục đợi ở chỗ này, cùng Toàn Cơ và Mặc Tây Thần lên máy bay về thành phố S.
Phòng ngầm dưới đất của lâu đài cuối cùng cũng trống, Ngôn Tiểu Nặc trở lại lâu đài mới biết, thì ra lúc cái người Vi Vi giả đó bị đưa đi, đã đổi lại là Vi Vi thật.
Vi Vi không biết từ lúc nào bị chuyển từ trong phòng ngầm dưới đất của lâu đài đến đồn cảnh sát London.
Mà những chuyện đó cũng chỉ là mới bắt đầu, chỉ là có Mặc Lăng Thiên ở đây, gia tộc Rolster bây giờ khó mà gượng dậy nổi.
Mặc Tây Quyết đưa Ngôn Tiểu Nặc đi tham gia tiệc mừng thọ của Charles, cũng chính là muốn nói cho những người trong nhà họ Mặc rằng lời ước định trên miệng của anh và cái người Rolster trái lương tâm kia đã không còn hiệu lực.
Ngôn Tiểu Nặc sau khi trở về đã đặc biệt đi viếng bà ngoại.
Bà ngoại mất, Ngôn Uyển Cừ là người ra tay, nhưng chủ mưu thực sự lại là Vi Vi.
Không có cô ta, Ngôn Uyển Cừ không thể bố trí tinh vi như vậy được, ngay cả Mặc Tây Quyết cũng mất rất nhiều sức lực mới tìm được nơi giam lỏng bà ngoại. Không có cô ta, sao Ngôn Uyển Cừ có thể có được loại độc trí mạng kia được?
Cho tới bây giờ cô cũng không biết, Vi Vi sớm cũng đã chú ý tới mình.
Nếu không phải Mặc Tây Quyết giữ vững, cô đã sớm đã cách xa Mặc Tây Quyết, đáng hận là đến bây giờ mình mới nhìn rõ tất cả mọi chuyện, Vi Vi quả thật là người tâm cơ khôn lường, thủ đoạn ác độc.
"Bà ngoại." Giọng nói của Ngôn Tiểu Nặc trong trẻo, tràn đầy hoài niệm: "Ngôn Uyển Cừ đã trả giá, Vi Vi cũng phải vào tù, những người hại người đó cũng đã nhận lấy báo ứng. Chỉ là bà ngoại, mặc dù con báo thù được cho bà, nhưng trong lòng con không hề vui vẻ chút nào, bởi vì bà cũng không về được nữa."
Mặc Tây Quyết đứng yên lặng bên cạnh Ngôn Tiểu Nặc, mặc dù không nói chuyện, chỉ thấy cô như vậy, nhưng trong lòng lại cảm giác đau đớn không ngừng, đưa tay ra ôm Ngôn Tiểu Nặc vào trong ngực.
Trong nghĩa trang hoa nhài nở rộ như bông tuyết, hương hoa ngập tràn vương vít từng góc nhỏ, làm cho tình ý dường như cũng ngập tràn hương hoa.
Vừa ra đến cửa nghĩa trang, có xe cảnh sát đi về phía bọn họ, dừng lại ngay trước mặt Ngôn Tiểu Nặc, mấy cảnh sát liền từ trên xe bước xuống, đi tới trước mặt Ngôn Tiểu Nặc, nói: "Xin lỗi, Tổng giám đốc Mặc, cô Ngôn có dính líu đến một vụ án mạng."
Ngôn Tiểu Nặc cả kinh, sợ hãi bất an nhìn người cảnh sát kia.
Mặc Tây Quyết bước lên phía trước, kéo Ngôn Tiểu Nặc vào trong, tròng mắt đen híp lại, không khí nguy hiểm lập tức bao trùm.
"Lặp lại những gì mà cậu vừa nói cho tôi." Mặc Tây Quyết cao ngạo lạnh lùng nhìn người cảnh sát trước mặt, giọng nói sắc bén như muốn lấy mạng người đối diện.
Người cảnh sát kia mặc dù đã toát mồ hôi lạnh, vẫn nói: "Tổng giám đốc Mặc, cô Ngôn dính líu đến một vụ án mạng, người chết là Lữ Thanh Vân."
Ngôn Tiểu Nặc càng kinh ngạc hơn:
"Dì Lữ?"
"Nói bậy!" Mặc Tây Quyết nghiêm nghị hét: "Cục trưởng của mấy người đâu? Gọi ông ta tới gặp tôi!"
Biết thân phận của anh, vậy mà dám ở trước mặt anh nói năng hồ đồ, định đưa người phụ nữ của anh đi, đám người này đúng là muốn chết!
Không để ý tới những người này, Mặc Tây Quyết trực tiếp đưa Ngôn Tiểu Nặc vào trong xe.
Đám cảnh sát bị khi thế của Mặc Tây Quyết áp đảo, nhìn chiếc xe màu đen hiên ngang rời đi, đám người trố mắt nhìn nhau.
Sau khi Ngôn Tiểu Nặc nghe nói dì Lữ đột ngột chết đi lại liên quan đến bản thân mình, toàn bộ khuôn mặt nhỏ giờ đã trắng bệch.
Mặc Tây Quyết lên xe cũng đã nổi giận đùng đùng nói với quản gia Duy Đức hai chuyện: Một là tra rõ nguồn cơn mọi chuyện, hai là bảo cái người cục trưởng không có mắt đó đến lâu đài một chuyến.
Ngôn Tiểu Nặc tự làm bản thân tỉnh táo lại, trong đầu lóe lên rất nhiều hình ảnh.
"Dáng vẻ của Ngôn Uyển Cừ vô cùng giống với em." Ngôn Tiểu Nặc lập tức nắm được một điều quan trọng: "Có phải là ai đó đã nhìn thấy, tưởng lầm là em..."
Mặc Tây Quyết rũ mắt xuống:
"Chẳng lẽ cái người giúp việc mất tích đó đã được tìm lại?"
Ngôn Tiểu Nặc lập tức cảm thấy căng thẳng, nói ra suy đoán của mình: "Có phải Tiểu Cảnh đi tìm dì Lữ, đúng lúc gặp được cảnh Ngôn Uyển Cừ sát hại dì Lữ, trong lòng sợ, cho nên mới chạy trốn không?"
Mặc Tây Quyết nắm chặt tay lái, lạnh lùng nói: "Em đừng suy nghĩ bậy bạ, tất cả mọi chuyện khi nào về lại lâu đài rồi nói."
Nhưng khi trở lại lâu đài, Duy Đức đã chuẩn bị xong tất cả.
Mặc Tây Quyết phất phất tay, chỉ cảm thấy trong lòng rất phiền toái: "Nói!"
Duy Đức cũng chỉ nói tóm tắt, chỉ nắm lấy mấu chốt: "Tiểu Cảnh đã trở lại, đến đồn cảnh sát báo án, xác nhận là cô Ngôn sát hại Lữ Thanh Vân."
Ngôn Tiểu Nặc hít một ngụm khí lạnh, chuyện quả nhiên như cô dự đoán
Trí nhớ của cô cứ tua đi tua lại hiện trường ngày xảy ra tai nạn, trong lòng thấy lạnh lẽo, sau khi dì Lữ bị giết, cô một mình lái xe quanh hồ rất lâu, lúc đó không có bằng chứng ngoại phạm!
Ngoại trừ việc kiên định rằng mình không giết người, cô không tìm được bất kỳ chứng cứ nào cả.
Mặc Tây Quyết lại rất tỉnh táo phân tích: "Thứ nhất, Ngôn Tiểu Nặc và Lữ Thanh Vân có tình cảm rất tốt, chưa từng va chạm, mọi người đều biết rõ ràng, cô không hề có động cơ gây án, thứ hai, hung thủ là Ngôn Uyển Cừ, ngoại trừ việc cô ta có dáng người giống Ngôn Tiểu Nặc ra, cũng không có bất kỳ chứng cứ nào có thể chứng minh Ngôn Tiểu Nặc giết người."
Dừng một chút, anh lại hỏi: "Tiểu Cảnh sao rồi?"
Duy Đức nói: "Rất hoảng sợ, hơn nữa đã rất thay đổi, nửa tỉnh nửa điên." Mặc Tây Quyết lạnh lùng hừ một cái, ngón tay nắm chặt vang lên tiếng ken két.
Có người giúp việc dè đặt, nhắm mắt đi tới, nhẹ giọng bẩm báo: "Cậu chủ, cục trưởng Triệu tới."
"Cho ông ta đi vào." Giọng nói của Mặc Tây Quyết bình tĩnh không chút nào gợn sóng.
Nhưng người giúp việc này cũng biết, càng bình tĩnh, càng chắc chắn Mặc Tây Quyết đang vô cùng tức giận.
Chỉ chốc lát sau, cục trưởng Triệu đã tiến vào.
Trong phòng khách vô cùng nghiêm túc, Mặc Tây Quyết đứng ở trong phòng khách, đánh giá cả người cục trưởng Triệu này: "Không biết vợ tôi đã phạm vào chuyện gì, lại cần nhiều người đến như vậy?"
Cục trưởng Triệu toát mồ hôi lạnh, lại không thể không nói: "Tổng giám đốc Mặc, cô Ngôn quả thật đã bị xác nhận liên quan đến cái chết của Lữ Thanh Vân, chúng tôi chỉ là muốn..."
Mặc Tây Quyết không khách khí chút nào ngắt lời ông ta: "Các người sao sao lại nhận định chắc chắn là Ngôn Tiểu Nặc giết Lữ Thanh Vân?"
Giọng nói của cục trưởng Triệu lại càng thấp xuống: "Là người giúp việc trong biệt thự Nam Sơn-Tiểu Cảnh đến xác nhận."
"Ồ?" Mặc Tây Quyết lãnh đạm nói: "Một phụ nữ nửa điên nửa tỉnh, chỉ bằng một câu nói, mấy người đã nhận định nhay sao?"
"Cái này... Cái này..." Cục trưởng Triệu ấp úng, không nói được.
Mặc Tây Quyết lạnh lùng nói: "Tôi vô tình nhúng tay vào việc mấy người phá án, nhưng ngay cả nhân chứng của các ông cũng không phải là một người bình thường, bằng chứng này có thể dùng được hay không cũng không nói