Sau khi đón Hạ Nhi thì ba người cùng đi ăn tối ở một nhà hàng gần đó hỏi thì mới biết thì ra là do cậu bé kia bảo là Hạ Nhi không có bố nên cô bé mới tức giận đến như vậy. Không để ý tới cô giáo mà ngay lập tức xông lên đánh cậu bé kia. Cô thật sự rất tức giận nhưng mà cũng cảm thấy mình thật sự rất có lỗi với con bé nếu như năm đó cô không hành động nhất thời thì chắc bây giờ con bé cũng phải phải bị bạn bè lăng mạ như vậy. Ngay cả bố đứa bé cô cũng chưa nhìn rõ mặt, cũng không biết là ai? Cô hiện tại rất muốn ôm con cô khóc một trận thật lớn. Nước mắt cô lưng tròng sắp khóc thì lại nghe một tiếng nói trầm ấm bên cạnh.
" Không sao rồi, từ bây giờ trở đi chú sẽ là bố con. Bố sẽ đưa đón con đi học. Được không?" Lời anh nói giống như giòng nước ấm chảy vào tim của cô, cô biết anh đây rõ ràng đang an ủi Hạ Nhi nhưng mặc kệ cô khóc oà lên, khóc như một đứa trẻ mặc kệ ánh mắt những người xung quanh đang dòm ngó. Nếu người khác không biết chuyện nhìn vào chắc chắn sẽ cho rằng đôi vợ chồng trẻ đang cãi nhau. Anh như kiểu người trên trời rớt xuống không biết chuyện gì, đen mặt nhìn cô.
" Cô bị ấm đầu à, sao tự nhiên lại khóc? Tôi làm bố con cô chứ đâu có ăn thịt cô hay con cô đâu mà cô lại phản ứng dữ dội như vậy. Nếu cô không thích thì tôi sẽ rút lại lời nói vừa rồi." Cô biết anh là một người rất chú trọng đến mặt mũi nhưng vừa rồi kích động quá không kìm được nên mới khóc lớn như vậy. Cô lau nước mắt, nước mũi đang tùm lum trên mặt sau đó cười hì hì nói với anh.
" Tất nhiên không phải, tôi khóc thì có nghĩa là tôi không muốn anh làm bố con tôi hay sao? Nếu anh làm bố con tôi rồi có phải sẽ làm luôn chồng tôi luôn không?"
" Tôi chỉ làm bố con cô việc gì phải làm chồng cô?"
" Sao giám đốc lại như thế được. Dù gì tôi cũng chưa từng lấy ai vẫn còn đang ế nói đúng hơn là mẹ đơn thật. Anh hốt con tôi rồi thì hốt luôn cả tôi lên đi. Dù sao cũng miễn phí, mua một tặng một đấy." Cô nhìn anh bằng đôi mắt long lanh như ánh thiên thần, đó là những gì người ngoài nhìn thấy còn trong mắt anh thì đôi mắt cô như bóng đèn điện gần hết tuổi thỏ đang chập chờn không có gì là đẹp đẽ hết. Anh lạnh lùng nhìn cô, ánh mắt không mấy vui vẻ giống như rằng nếu cô còn lộn xộn nữa thì đừng có mà trách anh không nể tình phụ nữ. Cô biết anh nóng nảy nên cũng không giám làm càn nữa nên ngậm miệng lại ăn cơm. Hạ Nhi như một vì sao cứu tinh xuống soi rọi con đường sống của cô, bằng giọng điệu ngây thơ đã khiến cho anh cảm thấy có lỗi:
" Bố ơi, mẹ là mẹ của con, bố là bố của con vậy không phải chúng ta là một gia đình hay sao cũng có nghĩa là bố và mẹ là vợ chồng hay sao? Con thấy bố mẹ các bạn cũng vậy mà." Đúng là, con gái của cô có khác rất thông minh, câu nói vừa dứt ra làm anh cảm thấy có vẻ giống như mình vừa làm điều gì sai trái. Anh biết trước giờ bản thân mình rất thích trẻ con nhưng mà từ lúc gặp Hạ Nhi thì mọi phòng bị của anh đều bị hạ xuống, anh luôn luôn đáp ứng mọi nhu cầu của cô bé cũng như luôn nghĩ tới cảm nhận của cô bé. Anh mở miệng nhẹ nhàng nói:
" Đúng rồi, lúc nãy là bố mẹ chỉ là nói đùa thôi. Bố mẹ chính là vợ chồng, chính là bố mẹ của con. Hạ Nhi xem nè, không phải bố mẹ vẫn rất tình cảm sao." Anh nói xong liền gắp một ít tôm đưa lên miệng đút cho cô ăn. Anh vì đút cho cô ăn nên không thấy nhưng mà hướng của cô, cô nhìn rõ, rất rõ là đường khác. Đôi mắt Hạ Nhi loé lên một ánh sáng của một nụ cười mà có lẽ trẻ con năm tuổi không nên có. Rốc cuộc bố đứa bé là ai, cái gen gì vậy nè, đúng là sợ đến mất hồn.