Xảy ra bao nhiêu chuyện cả người cô mệt nhừ nên hôm nay cô quyết định xin phép về sớm. Anh cũng không làm khó cô, đồng ý phê duyệt đơn cho cô. Về tới nhà cũng không biết mẹ cô đi đâu rồi nhưng lại không thấy ở nhà còn Hạ Nhi còn đang đi học. Cô vào phòng thay quần áo xong liền lên xuống đánh một giấc ngủ thật say. Vừa ngủ được một lúc thì chuông điện theo vang lên. Là cô giáo của Hạ Nhi, đang buồn ngủ nhưng bây giờ cô đã tỉnh táo vài phần. Nhà trường gọi điện về nhà chắc không phải là chuyện tốt đẹp gì.
" Alo, chị có phải là mẹ của cô bé Hạ Nhi không ạ."
" Vâng, là tôi chào cô giáo."
" Chào mẹ Hạ Nhi, hôm nay Hạ Nhi trên lớp có đánh nhau với bạn nên phiền mẹ tới đây một lúc ạ." Nghe đến đây tim cô như giật nảy lên, trước giờ Hạ Nhi luôn là một cô bé rất ngoan, có chút bướng bỉnh nhưng lại không bao giờ đánh bạn bè, cô bé cũng sẽ không bao giờ đánh bạn bè vô cứ hay là vì nhưng việc nhỏ. Không suy nghĩ nhiều cô chỉ kịp thay quần áo liền lái xe tới trường bé ngay lập tức. Đến trường thì thấy gia đình bên kia cũng tới đầy đủ rồi, còn người bị đánh hình như là một cậu bé. Nhìn bộ dạng của cậu bé kia làm cô rất ái ngại, đôi mắt bị đánh đến mức thâm đen, tay chân thì bị trầy xước, còn có một số vết thương nhỏ trên người. Nước mắt nước mũi chảy tèm lem. Không ngờ con gái cô cũng ra tay mạnh như vậy. Còn cứ tưởng cô bé sẽ khóc lóc hay gì không ngờ chỉ nhìn cậu bé kia, cái mặt bướng bỉnh của nó còn có đôi mắt hình như rất căm phẫn. Thấy cô tới con bé liền chạy lại chỗ cô, cũng không nói gì chỉ đứng bên cạnh cô.
" Chào cô, chào anh chị tôi là mẹ của Hạ Nhi." Thấy cô tới, gia đình bên kia đưa con mắt bắt đầu đánh giá một lượt sau đó lại lên tiếng:
" Bố con bé đâu, con cái đánh nhau ở trên trường cũng không tới hay thật sự là không có bố như con tôi nói." Không có chào hỏi, cũng không gật đầu mở miệng ra toàn ăn nói nhưng lời thể hiện bản chất của những con người vô giáo dục không có học thức. Cô không nói gì có thể đoán được phần nào nguyên nhân dẫn tới sự việc đánh nhau này rồi. Còn cô giáo thì lại xuất hiện vẻ khó xử:
" Mọi người bình tĩnh có gì thì cứ ngồi xuống từ từ nói chuyện không nên căng thẳng như vậy." Cô giáo vừa dứt lời thì bên kia đã gồng mình lên nói:
" Cái gì mà bình tĩnh cái gì mà đừng căng thẳng, con trai bảo bối của tôi bị đánh đến mức như thế này rồi còn bảo bình tĩnh. Cô thử nhìn xem mắt của nó đen như gấu trúc luôn rồi, cả người toàn là vết thương cô nói làm sao tôi bình tĩnh được hả." Bà mẹ của cậu bé cứ vô lý lẽ còn ông chồng thì không dám làm gì có vẻ rất sợ vợ. Cô biết nếu con của mình bị đánh như thế này thì không có bà mẹ nào không xót cả nhưng biểu hiện cứ như mấy bà bán cá ngoài chợ cãi nhau cũng phải để cho cô biết rõ tình hình đã chứ. Cô còn định xin lỗi thì bà mẹ kia lại nói tiếp:
" Cũng chỉ vì đứa bé không có bố này, không được dạy dỗ đàng hoàng tử tế. Đã không có bố thì nên ngoan ngoãn đúng là con hoang mà." Mở miệng cứ một câu là không có bố hai câu là không có bố. Miệng người phụ nữ này đúng là thối thật. Hạ Nhi nghe thấy vậy liền hét lên.
" Bà điên, tôi có bố đàng hoàng nghe chưa. Tôi có bố." Cô sửng sốt nhìn đứa con gái của mình thật sự đấy là lần đầu tiên cô thấy con bé nói lời lỗ mãng như vậy. Người lớn không chấp nhặt trẻ con nhưng đối với người khác người phụ nữ kia thì không như vậy.
" Vậy bố mày đâu, bố mày đâu đưa tới tao coi. Không có bố thì nói không có bố đã vậy còn hỗn với người lớn." Càng mở miệng càng khiến cô có con mắt khác nhìn về bà ta, đúng là không có học thức cô giáo thì càng ngày càng khó xử. Cô không nói gì chỉ giơ tay lên tát người đàn bà kia một cái bốp.
" Cô vậy mà đánh tôi đúng là mẹ nào còn nấy."
" Mẹ nào con nấy thì chính là các người, cứ đưa người khác ra lăng mạ chẳng lẽ vui sao. Còn nữa tôi nhắc lại con gái tôi có bố, chỉ là bố nó đang bận không tới được."
" Haha, đúng là mạnh miệng nói vậy cũng nói được, tôi cứ nói không có bố đấy." Cô định giơ tay lên tát cho ả ta một bạt tai nữa. Thì phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói trầm thấp:
" Tôi chính là bố đứa bé, ai dám bảo con tôi không có bố." Coi quay lại nhìn người đàn ông kia, chính là tổng giám đốc cao cao tại thượng của cô. Sao anh ấy lại ở đây. Còn chưa kịp phản ứng đã thấy Hạ Nhi chạy lại phía anh ta. Còn gọi một tiếng bố rất là hạnh phúc làm cô cười không khép được miệng cũng đi lại chỗ anh làm như một gia đình hạnh phúc. Còn người phụ nữ kia thì cảm thấy hổ thẹn đến đen mặt. Anh đi lại chỗ cô giáo, cô giáo cất tiếng
" Chào bố Hạ Nhi." Thật sự là không ngờ bố của Hạ Nhi lại đẹp trai đến như vậy đúng là cực phẩm mà. Anh không gật đầu hay là chào lại nhìn đưa tầm mắt nhìn mấy người đang đứng đối diện.
" Miệng đúng là thối, ngày mai các người không cần tới đây học nữa đâu. Chính thức hôm nay bị đuổi học."
" Dựa vào đâu mà chúng tôi bị đuổi học."
" Dựa vào trường này là của gia đình tôi." Một câu nói giống như sét đánh ngang tai người đàn bà kia, họ đần người một lúc sau đó cũng chẳng giám nói gì đưa con mình ra xe trở về, thật sự nhìn cái mặt đóng băng của anh muốn mở miệng cũng không mở miệng được.
Tui đăng bù nè: