Cô từ sớm đã thức dậy
Vì đi học nên cô thức dậy trước hắn. Nhìn thấy hắn vẫn còn say ngủ. Cô cười nhẹ cúi đầu hôn lên môi hắn nụ hôn
- bảo bối mới sáng ra mà đã như thế em bắt anh nhịn làm sao đây
Cô giật mình khi hắn cất tiếng
- em làm anh thức giấc sao?
- phải
- em xin lỗi
- ngốc xin lỗi gì chứ. Dậy sớm thế
- ưm hôm nay em đi học sớm vì thế
- được rồi mà. Học ngoan tan học anh đích thân tới đón em
Dứt câu hắn hôn lên môi cô. Nụ hôn như chuồn chuồn lướt qua
Cô mỉm cười gật đầu rồi ra về...
...
- Mễ Mễ à
- Băng Băng
Hạ Băng thấy cô vừa bước xuống xe liền chạy tới
- anh ta sao rồi ổn chứ
- ưm anh ấy ổn rồi không sao nữa hết
- sao cậu lại đi học. Cậu không ở lại chăm sóc cho anh ta à?
- mình cũng muốn lắm đấy chứ nhưng anh ấy lại không cho
- haz hiểu rồi hiểu rồi. Thôi vào học thôi
Nói rồi cô và Hạ Băng cùng nhau vào trường...
Tiếng chuông đã reng, mọi người ai cũng vào lớp học. Và lớp cô cũng như thế
Cô giáo vừa bước vào thì cả lố không còn ồn nữa
- chào các em. Hôm nay lớp chúng ta lại có thêm thành viên mới gia nhập lớp chúng ta
- hả thật sao?
- là trai hay gái vậy không biết
- hoài vậy trời
- cả lớp trật tự. Em vào đi
Cô giáo vừa dứt câu thì từ phía cửa lớp có cô gái xinh đẹp đi vào
Cô dĩ nhiên là biết cô ta. Vì cô ta...đã tuyên bố dành hắn của cô ở bệnh viện kia mà. Lý Uyển Đình
- chào mọi người mình là Lý Uyển Đình từ nay chúng ta sẽ học cùng nhau, có gì không biết mong mọi người chỉ giáo
- wow là mĩ nhân
- thật xinh đẹp a
- tất nhiên rồi bạn học Uyển Đình
- Uyển Đình em ngồi ở phía chỗ trống kia đi
- dạ cô
Cô ta nở nụ cười nhìn cô giáo sau đó đi về phía chỗ ghế còn trống mà ngồi xuống
Thật ra chỗ cô ta ngồi cũng gần cô. Cô ta đã cho người điều tra. Ả biết cô học ở đây nên đã lập tức làm thủ tục nhập học...
Giờ ra chơi
Cô ta đi tới bàn cô và Hạ Băng mỉm cười nói
- chào mình là...
- khỏi cần nói. Lý Uyển Đình chứ gì
- chúng ta làm bạn chứ
Cô ta mỉm cười đưa tay ra bắt tay với cô. Cô chần chừ
- ừm...
- Mễ Mễ, Hạ Băng
- Thiên, có chuyện gì sao?
Cô đang định đưa tay bắt tay với ả thì Trình Thiên gọi. Cô cũng quay sang nhìn anh
Anh đi tới chỗ cô. Anh vẫn thế phong thái lạnh lùng không có gì thay đổi
- chào bạn
Trình Thiên làm lơ cô ta không nói gì. Cô ta bị bơ dĩ nhiên nhục mặt
- anh ta sao rồi?
- cảm ơn anh ấy không sao rồi
- ừm
- thật xin lỗi vì lễ đính hôn không diễn ra như ý muốn còn để mọi người phải hoảng sợ nữa
- không sao. Không ai bị thương là tốt rồi. À còn vết thương trên cổ cô?
- à...
Cô đưa tay lên chạm vào vết thương cười nói
- không sao, vết thương nhỏ mà
Trình Thiên không nói gì chỉ nhìn vết thương trên cổ cô
Quả thật lúc đó nhìn thấy cô bị Lâm Uyên kề con dao sắc bén đó vào sát cổ cô anh cũng không khỏi khó chịu
Máu có chút ứa ra và những giọt nước mắt đó của cô lăn dài trên gương mặt xinh đẹp đó anh không nở
Bây giờ cô không sao là anh rất vui nhưng ngay lúc này thật muốn ôm cô vào lòng mà
- a mà Lâm Uyên cô ấy sao rồi
- sau chuyện đó đầu óc cô ta có vấn đề nên đã được đưa vào bệnh viện tâm thần
- còn Đan Vi và Diệp An thì sao?
- cậu lo cho họ làm gì kia chứ. Bọn họ đã nhiều lần hại cậu mà
- chuyện qua rồi mình không nhớ đâu. Mình không muốn họ phải sống như thế. Mất đi tất cả cũng chỉ vì mình thì mình không muốn chút nào...cậu có hiểu được cái cảm giác mình bị mất đi tất cả hay không?
- Mễ Mễ
Phải cái cảm giác mất đi tất cả đó, nó đau lắm. Đó là vết thương lớn nhất trong tim cô
Cô không thể không bao giờ quên được cái ngày đó của quá khứ năm trước
Cô là tiểu thư của Triệu gia. Cô thông minh xinh đẹp, cô tài giỏi. Mọi người ai cũng yêu thương cô
Lúc đó cô cứ nghĩ mình là đứa trẻ hạnh phúc nhất nhưng cô chợt nhận ra...cô không phải
Cái đêm hôm đó. Cha mẹ cô qua đời, cô chịu sự ghẻ lạnh của tất cả mọi người kể cả dòng họ của mình. Họ chán ghét ghét bỏ cô
Cô tuy vẫn còn là tiểu thư của Triệu gia nhưng cô không khác gì là kẻ ở người hầu cả. Họ sai vặt bảo cô làm này làm này. Cái gọi là tiểu thư của Triệu gia cũng chỉ là hư danh mà thôi. Bọn họ vốn coi cô là con ở
Cuộc sống này khốn khổ với cô biết bao. Mọi người chán ghét khinh bỉ nhìn cô. người bạn cô cũng không có lấy người
Trước kia cô rất nhiều bạn. Họ rất tốt với cô, luôn giúp đỡ cô...có phải lúc đó là họ chỉ đang nịnh hót cô vì cô là tiểu thư của Triệu gia? Là con gái của Triệu Thiên Quân và Lý Thừa Ngân?...
Nhớ đến quá khứ nó làm cô tủi thân. Cô không muốn nhớ đến nó nữa, lần cũng không
Cảm giác mất đi tất cả đó, cô là người hiểu rõ nhất vì thế cô không muốn Đan Vi, Diệp An cũng như Lâm Uyên phải như mình
Trình Thiên anh mặc dù không biết quá khứ của cô ra sao. Có lẽ đó là vết thương lớn nhất trong trái tim cô. Anh rất muốn biết ngày xưa cô đã chịu những gì
Anh muốn biết là ai đã làm cô tổn thương nhiều đến như vậy. Anh nhất định sẽ đi tìm hiểu, điều tra những kẻ đã làm cô tổn thương năm đó và anh sẽ không tha cho bọn chúng
- " Mễ Mễ bất luận là ai đi chăng nữa, làm tổn thương em lần tôi nhất định sẽ không tha cho bọn chúng, những kẻ làm em tổn thương sẽ phải chết không hối tiếc...
- ------------
- Hết Chap
- Nay tui học bài rr huhu: