()
Tối đó, Lục Thiên Quân trở về nhà như thường ngày. Dạo này tuy xảy ra nhiều chuyện, nhưng anh cũng không thể bỏ bê công việc dù chỉ một khắc. Anh chỉ có thể cố gắng về nhà sớm hơn, dành thời gian ở bên hai mẹ con Tô Hy.
Cô mới về nước lại nghe tin bạn thân mình gặp chuyện, anh biết rõ cô đang rất buồn và lo lắng, không một giây phút nào anh ngừng an ủi cô, tiếp thêm cho cô động lực:
- Bé con, anh đã phái người tìm kiếm rồi, sẽ nhanh có kết quả thôi. Bây giờ em vì lo lắng mà ảnh hưởng tới sức khỏe, bạn em mà biết thì sẽ giận đó.
Advertisement
Tô Hy buồn bực gối đầu lên đùi anh, thở dài:
- Em biết là vậy. Nhưng cứ nghĩ tới Tiểu Ni bây giờ đang chịu khổ, còn Lục Thiên Viễn thì dửng dưng không hề quan tâm gì, em lại thấy rất tức giận.
Advertisement
Không phải là Lục Thiên Quân muốn bênh vực em trai mình, nhưng Lục Thiên Viễn mất trí nhớ cũng không phải là do lỗi của cậu, đây có lẽ là ý trời. Cũng giống như anh và cô, ông trời là đang thử thách hai người họ, muốn nhúng tay vào cũng không thể làm được gì khác. Còn phải xem xem, hai người họ có duyên đến được với nhau không đã.
Lục Thiên Quân im lặng không nói gì thêm nữa, chỉ dịu dàng vuốt v mái tóc cô.
…
- Lục tổng, phía người của chúng ta bên Hàn gia báo tin, Hàn tiểu thư đã tự sát rồi ạ.
Tới tận nửa đêm, chờ sau khi Tô Hy ngủ say, Lục Thiên Quân mới bước vào thư phòng. Tư Mã Lộc vốn dĩ chỉ định báo cáo tiến độ tìm kiếm Ngụy Ni thôi, nhưng cứ canh cánh trong lòng chuyện của Hàn gia mãi, cuối cùng cậu quyết định báo cáo.
Lục Thiên Quân nghe xong chuyện này thì khựng lại, nơi đáy mắt loé lên một tia bất thường, nhưng cũng rất nhanh hồi phục trở lại. Anh không vội nói gì ngay mà chậm rãi châm một điếu thuốc lên, u sầu rít một hơi, khó thuốc trắng toả ra khắp gian phòng tĩnh lặng, nhìn não nề vô cùng:
- Vậy sao?
Anh đối với Hàn Nhi quả thực cũng từng có một đoạn tình cảm, cô ta rơi tới bước đường này, anh nói không có chút lay động nào là nói dối. Anh chỉ là hết yêu mà thôi, chứ chưa bao giờ muốn cô ta phải chết cả. Những chuyện trước đây anh làm, một phần là vì muốn giúp Tô Hy trả đũa, còn phần còn lại là do cô ta tự muốn ở bên cạnh anh, dùng mọi thủ đoạn để có anh. Anh chỉ là mượn nước đẩy thuyền, thuận thế lợi dụng cô ta một chút để thu lại lợi nhuận cho mình. Anh là một thương nhân mà, trước khi làm gì luôn đặt lợi đích của bản thân lên hàng đầu, tuyệt đối sẽ không làm những gì vô nghĩa.
Chuyện đối đầu với Mafia có lẽ không còn vỏn vẹn trong một hai ngày nữa, mà đây sẽ là một cuộc chiến lâu dài, bên nào lơ là cảnh giác thì sẽ ngay lập tức bị bên kia nuốt trọn. Đã năm trôi qua, hai bên vẫn luôn cạnh tranh vẫn nhau, đối đầu nhau trên thương trường. Cả hai bên đều thận trọng như nhau, không dễ dàng có thể tiêu diệt nhau được. Cho nên mới nói, cuộc chiến này sẽ không có hồi kết, chỉ có ai thiệt hơn ai mà thôi.
Vậy nên anh sẽ không để lãng phí thêm thời gian nữa, anh muốn bù đắp lại cho hai mẹ con Tô Hy, sau đó cùng cô đi tới một hôn lễ long trọng nhất. Nhưng trước hết là giải phải quyết nốt một số chuyện trước mắt đã.
Tư Mã Lộc nhìn biểu cảm lạnh nhạt trên khuôn mặt điển trai của anh, sớm đã không còn bất ngờ gì nữa. Theo anh lâu rồi, anh là một người có lúc tuyệt tình một cách tàn nhẫn, thật không nên hy vọng bất kỳ điều gì màu hồng từ anh cả. Duy chỉ có Tô Hy mới khiến cho anh thay đổi thành một con người khác, khiến cho anh cười nhiều hơn, trở nên ôn nhu dịu dàng.
- Lục tổng, Hàn tiểu thư đã ký giấy chuyển nhượng lại Hàn thị cho anh, tất cả tài sản của cô ấy cũng đứng tên anh hết. Hàn lão gia và Hàn phu đang nhân rất tức giận, chuyện này nên xử lý thế nào ạ?
Lục Thiên Quân rít thêm một hơi thuốc rồi nhả ra, thong thả nói:
- Hai lão già kia dù gì cũng chẳng thể làm gì được, không đáng lo ngại. Ngày mai, cậu hãy quyên góp tài sản của Hàn Nhi cho tổ chức từ thiện, Hàn thị sẽ sáp nhập vào Lục thị của chúng ta.
Đã đạt được mục đích, cuối cùng Lục Thiên Quân cũng thấu tóm được Hàn thị, chỉ là cái giả phải trả quá đắt, nó là cả một mạng người. Anh không cần tài sản của Hàn Nhi làm gì, quyên góp chỗ tài sản ấy cho tổ chức từ thiện, hy vọng rằng linh hồn của Hàn Nhi ở trên cao có thể được an ủi một chút.
Còn Hàn lão gia và Hàn phu nhân, anh cũng không hề chạm tới sài sản của hai người họ, Hàn lão gia lớn tuổi rồi cũng nên nghỉ hưu thôi, ngồi lại ở Hàn thị cũng vô ích. Dù cho Hàn Nhi không chuyển nhượng Hàn thị thì anh cũng đã thu thập được rất nhiều bằng chứng gây bất lợi cho Hàn thị rồi, tới một ngày nào đó anh cũng sẽ ra tay như vậy.
Trên thương trường, không có chuyện nương tay. Hôm nay ta mềm lòng, ngày mai sẽ bị người khác đạp dưới chân. Nhà họ Hàn rơi tới bước đường này cũng là do quá tin tưởng người ngoài, chính là một con sói đang ẩn mình như Lục Thiên Quân đây.
- Vâng thưa Lục tổng, vậy còn tang lễ của Hàn tiểu thư thì sao ạ?
Tư Mã Lộc hỏi xong câu này mới ý thức được mình lỡ lời, liền chủ động im bặt lại. Lục Thiên Quân cũng không tức giận vì câu nói đó, chỉ bình thản đáp:
- Người đã mất rồi đi cũng không có tác dụng gì, thà không đến thì hơn.