()
Lục Thiên Viễn từ sau khi bị tai nạn đã quên hết tất cả những kí ức về Ngụy Ni, và cả chuyện ly hôn của Tô Hy và Lục Thiên Quân. Chính vì còn vương vấn tình cảm cũ đối với Tô Hy, cho nên hắn mới vô tình khiến cho Ngụy Ni tổn thương tới vậy. Thậm chí lúc Ngụy Ni rời đi, hắn cũng không hề hay biết, cũng chẳng mảy may quan tâm.
Bây giờ Tô Hy lại xông tới trước mặt hắn, giáng cho hắn một cái tát, khiến cho hắn thật sự cũng không biết bản thân mình đã làm sai điều gì nữa.
Cố nén lại cơn tức giận, Lục Thiên Viễn cũng bực bội đáp:
- Cô ta đi đâu là chuyện của cô ta, chẳng nhẽ tôi quản được? Một người to lù lù như vậy, mất tích được đi đâu chứ, đúng là làm bộ làm tịch.
Advertisement
Lục Thiên Viễn nói câu này, đến cả Tô Hy cũng đứng hình trong giây lát. Cô đã được nghe Lục Thiên Quân giải thích sơ qua mọi chuyện, Lục Thiên Viễn sau khi bị tai nạn đã mất toàn bộ ký ức về Ngụy Ni. Nhưng… sao hắn ta có thể nói ra những lời vô tâm như vậy chứ? Tô Hy bây giờ đã hiểu ra, vì lí do gì mà Ngụy Ni rời đi rồi.
Cục tức này, Tô Hy còn tức thay Ngụy Ni chứ đừng nói chính bản thân cô ấy:
- Anh có biết… Tiểu Ni cùng với con trai anh mất tích không? Nó cũng là con trai ruột của anh, chẳng nhẽ anh không có chút gì đó áy náy với hai mẹ con cô ấy sao? Lương tâm của anh ở đâu rồi?
Advertisement
Lúc này, nơi đáy mắt của Lục Thiên Viễn mới có chút gợn sóng, hắn nhìn nét mặt tức giận của Tô Hy, nhíu mày một cái:
- Sao cơ?
Đối với đứa con “từ trên trời rơi xuống” này, ban đầu Lục Thiên Viễn vẫn còn nghi hoặc không tin. Nhưng kết quả xét nghiệm DNA cho thấy Thượng Hàn thực sự là con của hắn, hắn không muốn nhận cũng phải nhận. Dù cho có không ưa Ngụy Ni đi chăng nữa thì Thượng Hàn cũng là con trai hắn, nói không chút quan tâm nào tới thằng bé này là nói dối.
Mấy ngày nay hắn chỉ là u sầu nên mới đi ra ngoài cho khuây khỏa, thực sự mỗi lần đối diện với Ngụy Ni hay là con, hắn đều cảm thấy bối rối vô cùng, không biết nên làm thế nào mới phải. Trong kí ức của hắn không hề có chút ấn tượng nào về Ngụy Ni, hắn cũng không có cách miễn cưỡng được bản thân mình.
Bởi vì trong lòng hắn đã có Tô Hy rồi, mà hiện giờ cô đang đứng trước mặt hắn nhưng không thể thuộc về hắn, hắn cũng không thể chạm tới cô. Cô là của anh trai hắn, đây là sự thật.
Lục Thiên Quân đứng ở đằng sau Tô Hy từ nãy tới giờ, sợ cô sẽ kích động khi nhắc đến chuyện của Ngụy Ni, với lại em trai anh cũng mới ra viện chưa được bao lâu, quả thực cũng không thể miễn cưỡng được. Anh liền tiến lên ôm lấy bả vai cô, dịu giọng an ủi:
- Được rồi, bây giờ trách Thiên Viễn cũng không thể giải quyết được gì, chuyện quan trọng trước mắt là tìm hai mẹ con Thượng Hàn đã.
Nói rồi anh lại liếc mắt nhìn em trai, ra hiệu. Lục Thiên Viễn hiểu ý, chỉ đành bực bội nghe theo, hứa với Tô Hy:
- Được rồi, đợi khi nào tìm được hai người họ, tôi sẽ bù đắp. Được chưa?
Cơn tức giận của Tô Hy mới dịu xuống, lại bị câu nói của Lục Thiên Viễn chọc cho tức giận, cô trừng mắt, suýt chút nữa là chửi thề:
- Bù đắp cái con khỉ, anh cứ làm như Tiểu Ni cầu xin anh không bằng ấy. Dẹp đi, anh không xứng đáng với hai mẹ con cô ấy…
May còn có Lục Thiên Quân kịp thời ôm cô lại, mới ngăn được cô lao tới đánh đấm Lục Thiên Viễn thêm một lần nữa.
- Được rồi bé con, đừng tức giận, lại làm ảnh hưởng tới sức khoẻ.
Lục Thiên Viễn nhìn hai người trước mặt ân ân ái ái, trong lòng càng thêm sầu não. Hắn ta không muốn tiếp tục cuộc cãi vã vô nghĩa ở đây nữa, liền bực bội đóng rầm cửa phòng lại:
- Ồn ào chết đi được, một người lớn lù lù có thể mất tích đi đâu được chứ?
Tô Hy nhìn thái độ của Lục Thiên Viễn, chỉ hận không thể đánh hắn ta một trận:
- Thiên Quân, anh xem em trai anh kìa. Tiểu Ni của em năm đã chịu khổ biết bao, vậy mà hắn ta lại dửng dưng như thể đó không phải chuyện của mình. Có tức không chứ?
Lục Thiên Quân chỉ biết thở dài, ôm lấy cô mang về phòng, hùa theo cô để an ủi cô:
- Đúng vậy, thằng nhóc Thiên Viễn này đúng là ngang ngược, anh nhất định sẽ dạy cho nó một bài học nhừ tử, em yên tâm.
…
Trong một cuộc tình, không có ai đúng ai sai, chỉ có kẻ không có tình yêu mới là kẻ thua cuộc, thảm hại nhất.
Hàn Nhi từ khi trở về luôn nhốt mình trong phòng không muốn gặp ai cả. Vậy là kết thúc thật rồi, không còn gì để níu kéo nữa, nên buông bỏ thôi.
Đi một đoạn đường dài, Hàn Nhi mệt mỏi quá, đã tới lúc dừng lại để nghỉ ngơi rồi.
Hàn Nhi nằm xuống giường, khẽ nhắm mắt vào, nơi khoé mắt rơi xuống một giọt lệ. Ở bên ngoài kia, cả Hàn gia cũng đang loạn cào cào, hoàn toàn không có ai để tâm tới Hàn Nhi cả.
Hàn thị đã bị Lục Thiên Quân nuốt trọn…
Nguyên nhân chính là Hàn Nhi chính tay ký giấy chuyển nhượng tất cả cho Lục Thiên Quân, chuyện này tới bây giờ Hàn lão gia và Hàn phu nhân mới biết. Ban đầu hai người họ yên tâm tin tưởng Lục Thiên Quân vì cứ nghĩ rằng Lục Thiên Quân sẽ cưới Hàn Nhi, như vậy thì anh sẽ trở thành con rể của Hàn gia, là người cùng một nhà rồi. Ai mà lại đi kiêng dè, nghi ngờ người cùng một nhà chứ?
Thật không ngờ tất cả lại sụp đổ dưới tay của con gái, Hàn Nhi thế mà lại làm như vậy, người làm cha mẹ sao có thể không tức giận chứ? Con gái thì nhốt mình trong phòng mấy ngày nay, giờ muốn trách cũng không được.
Mãi cho tới mấy ngày sau, khi cơn giận của Hàn lão gia và Hàn phu nhân nguôi ngoai dần, bọn họ mới chú ý đến con gái vẫn còn đang nhốt mình trong phòng. Lúc đó bọn họ mới hốt hoảng tìm người ra phá cửa, nhưng… muộn rồi.
Hàn Nhi đã tự sát.