Về phần Trương Tú Anh, càng tiếp xúc bà càng quý mến con người cô, một cô gái vừa có học thức, vừa hiểu biết lại rất hiếu thảo, tình cảm.
Cộng thêm nỗi áy náy trong lòng do những việc trong quá khứ, khiến Trịnh Dục Tú chỉ muốn đem hết những gì tốt đẹp nhất trên thế giới này để bù đắp cho Trường Tú Anh.
Trịnh Dục Tu đi vào đặt bình hoa lên chiếc tủ đầu giường của Trương Tú Anh, bà nhẹ nhàng chỉnh bình hoa sao cho vừa tầm mắt của cô nhất, xong xuôi bà quay sang con trai.
“Con ra ăn chút gì đi, ăn uống không đúng bữa là hại sức khỏe lắm đấy”
Vừa nói Trịnh Dục Tú vừa đi lại phía bàn bắt đầu bày biện đồ ăn.
“Anh mau ra ăn đi.” Thấy Lăng Quốc Thiên vẫn nắm tay mình Trương Tú Anh đẩy anh ra, hướng mắt về phía bàn.
“Lát ăn xong, sẽ giúp em lau người, thay quần áo”
Lăng Quốc Thiên nói nhỏ vào tai Trương Tú Anh, một lời nói đơn giản không hiểu sao lại khiến mặt Trương Tú Anh đỏ bừng, Lăng Quốc Thiên thấy vậy liền véo nhẹ vào má cô một cái rồi mới đứng dậy.
Mặc dù không có cảm giác thèm ăn nhưng Lăng Quốc Thiên cũng miễn cưỡng đi ra ăn một chút cho hai người phụ nữ của mình vui lòng.
Cứ nghĩ tới cuộc sống sau này của mình dưới sự giám sát của hai người phụ nữ này Lăng Quốc Thiên lại mỉm cười, là sự giám sát mà anh tự nguyện, anh mong muốn.
Chờ cho Lăng Quốc Thiên ăn xong, Trịnh Dục Tú liền về biệt thự.
Hai cô y tá còn khá trẻ mang quần áo vào chuẩn bị lau rửa và thay cho Trương Tú Anh.
Thấy vậy, Lăng Quốc Thiên liền nói với y tá từ nay trừ việc thay bằng vết thương ra thì những việc như thế này anh sẽ tự mình chăm sóc cho Trương Tú Anh.
Hai cô y tá thấy vậy vừa ngưỡng mộ lại vừa ngượng ngùng bèn gật đầu lia lịa rồi đi ra.
“Ôi đúng là chồng nhà người ta không bao giờ làm mình thất vọng!” Cô y tá có mái tóc ngang vai thốt lên.
“Cậu có nhìn thấy không? Người gì vừa đẹp trai, vừa có tiền lại có thể chịu làm những việc này để chăm sóc vợ, mình cứ tưởng đàn ông như vậy đã tuyệt chủng từ thế kỷ trước rồi, ai ngờ bây giờ lại được gặp ở đây.
Ước gì...” Cô y tá còn lại mơ màng.
“Cậu thôi đi, nhìn cô vợ xem, bị thương băng bó khắp người mà vẫn xinh đẹp như vậy.
Mây tầng nào gặp mấy tầng đó thôi.” Cô y tá mái tóc ngang vai huých vào người bạn.
Hai người cùng cười khẽ rồi khuất sau hành lang.
“Anh cười gì đấy?”
Thấy Lăng Quốc Thiên tủm tỉm cười, Trương Tú Anh mặt còn đang đỏ bừng vì xấu hổ với hai cô y tá, hỏi anh.
“Thế mặt em sao lại đỏ như vậy?” Lăng Quốc Thiên không trả lời câu hỏi của Trương Tú Anh mà anh hỏi lại cô.
“À...!thì, em...!không thích người khác nhìn ngắm chồng em.
Được chưa?”
Trương Tú Anh đánh trống lảng, điều khiến cô đỏ mặt là anh nói công khai trước mặt người lạ rằng anh sẽ tắm rửa thay quần áo cho cô.
Nghĩ tới việc đó mặt Trương Tú Anh càng đỏ lên, hai má hây hây khiến Lăng Quốc Thiên càng muốn trêu chọc cô.
“Vậy thôi à? Em không muốn người khác khen chồng em à?” Lăng Quốc Thiên càng cười rạng rỡ hơn, tay vô thức đưa lên véo nhẹ vào má Trương Tú Anh.
Cái má này làm sao mà khiến anh véo mãi thành nghiện rồi.
“KHông! Nhìn cũng không! Khen cũng không! Cái gì cũng không hết!” Trương Tú ANh lắc đầu nguầy nguậy, hình như việc bị ốm khiến cô càng trở nên trẻ con hơn.
Nhìn đầu cô lắc qua lắc lại, sợ cô mệt Lăng quốc Thiên bèn thỏa hiệp..