Tổng Tài Câm Sủng Vợ

chương 211: 211: “the return of happiness”

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thấy mình bị lơ đẹp anh đành phải ho khan vài tiếng, thấy tiếng động hai người cùng nhìn ra phía cửa, từ lúc nào đã xuất hiện một người đàn ông cao ráo, chiếc sơ mi màu xám mở một cúc, tay áo xắn lên lộ bắp tay rắn chắc, bàn tay thon dài cầm một bó hoa linh lan trắng muốt tiến vào.

Trương Tú Anh nhìn thấy bó hoa trên tay anh, đôi mắt cô liền sáng rực lên, hoa linh lan - loài hoa cô vô cùng yêu thích, làm sao anh biết được.

“The return of happiness”Trương Tú Anh mất máy môi.

Linh lan, loài hoa mang ý nghĩa của sự trở về, sự quay trở lại của hạnh phúc, làm sao anh biết cô thích hoa này, hay chỉ là trùng hợp tâm lý tưởng thông?

Thấy ánh mắt sáng lấp lánh của Trương Tú Anh dán chặt vào bó hoa, Lăng Quốc Thiên đưa bó hoa trắng muốt được cột một sợi ruy băng bằng satin màu xanh ngọc tới trước mặt Trương Tú Anh.

“Tặng em, mừng em đã trở lại” Lăng Quốc Thiên thì thầm vào tai cô, giọng anh nhẹ như gió, gương mặt dịu dàng mang nét cười như tắm trong gió xuân.

Trương Tú Anh đưa bàn tay không bị vướng dây chuyền tới nhận bó hoa.

Thì ra là tâm lý tưởng thông, anh và cô cũng chưa ở gần nhau đủ lâu để anh có thể hiểu hết được sở thích của cô.

“Thích không?” Lăng Quốc Thiên vẫn cúi sát gần Trương Tú Anh.

“Em thích lắm! Loài hoa em thích nhất! Ninh Thành mùa này làm gì có linh lan, làm sao anh mua được?” Trương Tú Anh vui vẻ.

“Em thích là được!” Lăng Quốc Thiên mỉm cười, khóe mắt anh cũng cong lên trước niềm vui đơn giản của cô.

“Để mẹ mang hoa cắm vào bình nhé.” Trịnh Dục Tú không muốn làm kỳ đà cản mũi đôi trẻ, bà đỡ bó hoa từ tay Trương Tú Anh rồi biến mất sau cánh cửa, trả lại không gian riêng tư cho hai người.

“Em đỡ hơn nhiều chưa?” Lăng Quốc Thiên đưa tay vuốt mấy lọn tóc lòa xòa trên trán Trương Tú Anh dịu dàng hỏi cô.

“Em đỡ nhiều rồi, hôm nay em ăn được chút cháo, cháo mẹ hầm ngon lắm.” Trương Tú Anh híp mắt, cô thực sự đã rất vui.

“Hôm nay nhiều việc lắm phải không? Nhìn anh này”

Trương Tú Anh ngắm nghía khuôn mặt anh tuấn của Lăng Quốc Thiên, đưa tay áp khẽ lên má anh.

Mặc dù anh cười với cô rất tươi, mặc dù anh rất dịu dàng phong độ nhưng cô vẫn nhận ra nét mệt mỏi còn vương trên gương mặt anh.

Cô hiểu phải là việc cực kỳ quan trọng và cần giải quyết căng thẳng như thế nào thì anh mới đi cả ngày như thế.

Chắc hẳn cơm còn chưa ăn.

“Mẹ chuẩn bị cả đồ ăn cho anh, vẫn còn ủ ấm đằng kia, anh qua ăn một chút đi” Trương Tú ANh nhìn Lăng Quốc Thiên xót xa, cô chỉ về chiếc bàn trà cạnh sô pha nơi Trịnh Dục Tú đã để sẵn các hộp ủ thức ăn trên bàn.

“Anh ngồi với em thêm một chút.

Để anh ngắm em thêm một chút nữa đã nào.” Giọng Lăng Quốc Thiên vừa yếu ớt vừa cưng chiều khiến trái tim Trương Tú Anh mềm nhũn.

“Vậy anh cứ nhìn đi, nhưng bây giờ em xấu lắm, tóc còn bị cạo trọc cả mảng trên đầu, Son thì không đánh...” Trương Tú Anh lấy tay che mặt.

“Em đẹp anh cũng muốn ngắm, lúc em không đẹp anh càng muốn ngắm hơn.

Để nhắc rằng luôn luôn phải bảo vệ em, không bao giờ để em bị người khác thương tổn nữa.” Lăng Quốc Thiên đưa tay lên nhè nhẹ vuốt ve phần đầu vừa mới phẫu thuật của Trương Tú Anh.Anh chỉ muốn ôm cô vào lòng thật chặt, lấy hết sự đau đớn của cô

truyền sang anh, nhưng lại sợ làm cô đau, chỉ đành nhẹ nhàng vuốt ve vết thương của cô.

“Không sao đâu, vẫn đẹp lắm, một thời gian nữa tóc sẽ mọc dài lại thôi” Sợ Trương Tú Anh tự ti, Lăng Quốc Thiên nhẹ nhàng an ủi.

“Lỡ để lại sẹo thì làm thế nào?” Trương Tú ANh lo lắng, ngước đôi mắt to tròn lên nhìn anh.

“Sẹo thì cũng là vợ anh, em còn định để ai ngắm nữa nào?” Lăng Quốc Thiên làm bộ mặt giận.

Trương Tú Anh thấy Lăng Quốc Thiên xịu mặt như trẻ con, không nén nổi liền rướn người hôn lên má anh một cái, vì anh cúi xuống rất gần cô nên cô chỉ cần cố một chút là đã có thể môi chạm vào má anh.

Mỗi cô mềm, mát lạnh phớt nhẹ qua má vậy mà lại khiến anh như có luồng điện chạy dọc cơ thể.

Nếu không vì cô còn đang bị thương khắp người không chừng anh đã đè cô ra để hôn rồi.

Lăng Quốc Thiên đành nhịn ý nghĩ đang trỗi dậy trong người lại.

Rất nhanh anh hôn chụt một cái lên môi cô, rồi rời ra.

Ngồi xuống ghế.

.

Truyện Chữ Hay