Chương :
Hứa Tâm Duyệt từ từ bước đi thì bỗng có một lòng bàn tay to lớn mạnh mẹ nắm lấy tay cô, nhịp tim cô đột ngột tăng nhanh hơn. Cảm giác thân mật với anh giữa nhiều người như vậy, cô có chút không thích ứng được.
Nhưng bàn tay của người đàn ông nắm lấy tay rất chặt, cô không thể nào vùng ra được. Nên là cô chỉ đành để mặc anh dắt tay mình như vậy đi về phía trước, đi được một đoạn, bọn họ đến trước một quán cà phê lãng mạn ven sông, quán cà phê này nằm trên một con thuyền, rất nhiều cặp tình nhân đến đây để hẹn hò.
“Chúng ta vào trong ngồi đi.” Có Thừa Tiêu cầm tay cô nói.
Hứa Tâm Duyệt chưa nói gì thì anh đã dắt tay cô kéo vào trong. Mà bên trong chỉ còn một bàn nằm ở trong góc tối nhất, Cố Thừa Tiêu lại rất thích góc tối này. Hai người gọi đồ uống. Bàn ở đây cách rất xa nhau, ở giữa còn được ngăn cách bởi một tắm màn mỏng, chắc là để thuận tiện cho các cặp đôi trẻ tình tứ yêu đương, thậm chí có một số người còn dựa sát vào nhau làm một số việc thân mật, chẳng hạn như hôn môi hay là gì đó.
Hứa Tâm Duyệt ngồi trên ghế sô pha, ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài thuyền, vừa ngước mắt lên thì cô đã bắt gặp một đôi mắt sâu hun hút ở phía đối diện, tim cô liền trật một nhịp. Không biết tại sao nhưng đôi mắt của Cố Thừa Tiêu dường như có một sức mạnh có thể đốt lên ngọn rửa trên người cô.
Điều này khiến cô nhớ đến dáng vẻ lúc trên giường của anh, một cảm giác rạo rực dâng lên trong lòng cô.
Có Thừa Tiêu đột nhiên đứng dậy rồi ngồi xuống bên cạnh cô, ép cô vào tường và cửa sổ, Hứa Tâm Duyệt có chút xấu hổ, bây giờ nếu cô muốn đi thì phải bắt anh tránh ra mới được.
“Anh sang đây ngồi làm gì chứ? Không sợ chật à?” Hứa Tâm Duyệt cắn đôi môi đỏ mọng hỏi.
Nam nhân chống khuỷu tay đỡ cái cằm tinh xảo nói: “Không sợ chật, anh thích chen chúc với em.”
Hứa Tâm Duyệt có thể cảm nhận được rất rõ hơi nóng truyền ra từ người anh, hơi nóng ấy làm cô cảm giác bỏng rát, tay của cô cũng bị anh cầm đặt trên đầu gối vọc.
“Anh đừng có mà làm bậy đấy.” Trái tim của Hứa Tâm Duyệt thực sự rối tung lên, cảm giác như cơ thể mình vì anh mà mềm nhũn cả ra.
Cố Thừa Tiêu đột nhiên niết lấy cầm cô, ép cô phải quay.
sang nhìn thẳng vào anh, anh cứ như vậy hôn lên môi cô.
Hứa Tâm Duyệt muốn ngắt xỉu cho xong, đang ở nơi công cộng mà người đàn ông này nhiệt tình vậy làm gì chứ?
Cố Thừa Tiêu không quan tâm đây là đâu, anh chỉ muốn làm những gì mình thích.
Mà cảnh tượng này đã bị một tay săn ảnh đứng ở trên lan can bên sông cách đó không xa chụp lại. Có Thừa Tiêu mặc dù không phải là một nghệ sĩ nhưng danh tiếng của anh ấy chắc chắn không kém bắt kỳ nghệ sĩ nào, anh có tiền có quyền, nhan sắc lại không phải hạn tầm thường, từ lâu anh đã có rất nhiều fan rồi, nhưng đêm nay, sẽ có không biết bao nhiêu cô gái sắp phải tan nát cõi lòng.
Vị Cố tổng vừa trẻ tuổi lại vừa điển này có người yêu rồi, hơn nữa anh không hề che giấu sự yêu thương của mình đối với người yêu, thậm chí còn công khai đùa giỡn, thân mật giữa bàn dân thiên hạ thế này. Như vậy có thể thấy rằng anh rất thích cô gái này.
Hứa Tâm Duyệt lúc đầu còn từ chối anh, nhưng kĩ năng hôn của người đàn ông hôn này quá tuyệt vời, hơn nữa bọn họ lại đang ở trong một quán cà phê lãng mạn như vậy, không gian nhỏ nhắn ấm cúng, cảm giác được cùng anh thân mật vô cùng phấn khích.
Cuối cùng, lúc Cố Thừa Tiêu dắt tay cô ra ngoài, đi về phía xe của anh thì khuôn mặt Hứa Tâm Duyệt đã đỏ đến tận mang tai.
“Đưa em về nhà!”
“Đến nhà anh.” Anh quay đầu bá đạo nói.
“Em không muốn đến nhà anh.”
“Vậy thì đi khách sạn.”
“Anh…”
“Dù sao thì tối nay anh cũng không thả em đi đâu.” Người đàn ông lại lần nữa lên tiếng, anh giống như một con thú săn môi, nhìn chằm chằm vào con mồi của mình.
“Cố Thừa Tiêu, anh đừng có mà được nước lắn tới!”
“Chẳng lẽ em không muốn sao?” Anh đột nhiên nghiêng người sang nói: “Anh biết em cũng muốn anh.”