Doãn Lạc Lạc ngồi im trên giường, vừa nãy bà Tiêu có gọi điện thoại cho cô bảo ngày mai đến công ty Tiêu Thị làm việc, nhưng là cô vẫn không hiểu được vì sao lại kêu cô đến Tiêu Thị làm, nhưng dù sao cô cũng đang cần chỗ làm việc, cũng không có suy nghĩ nhiều như vậy, bất quá cô có chút lo lắng, hắn đã biết chuyện ngày mai cô sẽ đến đó làm việc chưa... Hay cô cứ gặp hắn nói chuyện thử xem sao.
Doãn Lạc Lạc đứng trước cửa phòng hắn, có chút lo lắng, nên đi vào hay không, nên hay không nên, cô khẩn trương đi qua đi lại không biết bao nhiêu lần, hai bàn tay khẽ xoa xoa vào nhau... Cô thực sự không dám nhìn vào hắn, mỗi lần nhìn vào ánh mắt đáng sợ đó của hắn lại làm tim cô khẽ đập mạnh liên hồi, hay để sáng mai rồi tiện thể nói vậy, Doãn Lạc Lạc thu tay về xoay người bước về hướng phòng mình.
Ánh sáng hơi le lói vào rèm cửa, xuyên thẳng đến chiếc giường ngủ mềm mại của cô, Doãn Lạc Lạc dụi mắt giật mình ngồi bật dậy, thôi chết, hôm nay là ngày đầu tiên đi làm của cô mà, sao có thể ngủ quên như vậy chứ, may quá vẫn còn kịp, cô nhanh chóng thay bộ đầm màu trắng gọn gàng, mở cửa bước xuống lầu, đã thấy dì Tô dọn thức ăn để sẵn trên bàn.
" Doãn phu nhân, mời cô dùng bữa" Nhìn thấy cô, bà lập tức tiến tới kéo ghế ra giúp cô, nở nụ cười nhẹ khiến trong lòng cô ấm áp không thôi.
" Cám ơn dì" thấy bàn ăn trống không cô cũng không mấy ngạc nhiên, hắn ít khi dùng bữa ở nhà, có thể Tiêu Nhất Hàn đã đến công ty từ sớm, Doãn Lạc Lạc mỉm cười nhìn dì Tô, cầm ly sữa lên uống một hơi, vừa ngẩng mặt lên xém chút nữa bị sặc... Hắn sao lại đứng ở đây?
" Ăn xong tự mình đến công ty" Tiêu Nhất Hàn lạnh lùng cầm văn kiện trên tay bước thẳng ra ngoài, lên xe chạy mất dạng, cô chớp mắt nhìn bóng lưng hắn đã khuất, vẫn còn chuyện cô chưa kịp nói cơ mà hắn đã biết hết rồi sao, đành vậy!!!
" Doãn phu nhân có cần tôi gọi tài xế chở cô đi" Doãn Lạc Lạc giật mình hoàn hồn, khẽ lắc đầu rồi đứng dậy rời đi.
" không cần đâu ạ, cháu tự đón taxi đến công ty"
Tiêu Nhất Hàn thân hình cao lớn đứng trong thang máy, cô muốn đến đây làm phải xem cô chịu khó như thế nào? Tất cả bài báo và tin tức hắn kết hôn với Doãn Lạc Lạc đều đã được dọn dẹp sạch sẽ, người ta sẽ chỉ biết được hắn đã kết hôn, nhưng là kết hôn với ai??
Doãn Lạc Lạc thở nặng nhọc, đưa tay quệt nhẹ giọt mồ hôi đang chảy trên trán, Tiêu Nhất Hàn, xem như anh lợi hại. Cô bước đến quầy tiếp tân, mỉm cười nhìn hai cô gái trước mặt, nhẹ mở miệng lên tiếng" tôi đến để làm việc".
" Xin hỏi cô làm ở bộ phận nào" Doãn Lạc Lạc đứng im bất động, cô làm ở bộ phận nào ngay cả bản thân cũng không biết, cô còn chưa kịp hỏi hắn thì hắn đã bỏ đi không cho cô cơ hội để hỏi. Giờ phải làm sao?
" Thục Nhi, có cô gái nào tên Doãn Lạc Lạc đến đây không?" Một người phụ nữ trung niên với cặp mắt kính màu đen bóng bước đến quầy tiếp tân.
" À... Dạ... Là tôi, tôi là Doãn Lạc Lạc" Cô khẽ quay người sang nhìn người phụ nữ đối diện, bà ta thân hình quyến rũ, mái tóc dài màu đen được búi lên cao để lộ ra khuôn mặt mỹ miều, nhưng là trong lòng vẫn có chút kính sợ đối với người phụ nữ trung niên trước mặt.
" Đi theo tôi" Bà ta đưa cô đến tầng , bên trong là các dãy phòng to lớn được xếp theo phong cách Châu Âu, thấy Doãn Lạc Lạc, các cô gái đứng cạnh đó đưa tay lên che miệng cười, ở đâu ra loại người quê mùa đến vậy, Doãn Lạc Lạc chỉ mặc một chiếc váy màu trắng đơn giản, mái tóc dài mềm mượt đến thắt lưng, khuôn mặt thanh tú, diễm lệ động lòng người khiến cô giống một thiên sứ thuần khiết không nhiễm bụi trần. Có ghen tỵ nhưng là cách ăn mặc của cô vẫn khiến bọn họ cười đắc ý.
" Từ nay cô sẽ làm việc ở đây, còn có..." lời nói của quản lý Trương còn chưa kịp dứt đã có giọng nói khác chen vào.
" Doãn tiểu thư, tổng giám đốc đã xắp xếp công việc cho cô, mời đi theo tôi" hóa ra là Phó tổng, anh là người được Tiêu Nhất Hàn tín nhiệm nhất, đồng thời cũng là bạn thân thiết nhất của hắn.
Doãn Lạc Lạc nhìn anh, xong quay sang nhìn quản lý Trương, đây rốt cục là tình thế gì? Thoáng chốc đã thấy đôi mắt quản lý Trương khẩn cấp ý bảo cô nhanh chóng đi theo anh ta. Cô cũng không ý kiến gì nữa liền đi theo anh lên tầng .
" Phó tổng, tôi làm gì vậy?" cô lên tiếng phá vỡ không khí im lặng đến đáng sợ này, xoay mặt qua nhìn anh cũng đáng sợ không kém gì tên tổng giám đốc độc tài kia, có chút gì đó tĩnh mịch đến đáng sợ.
" Cô cứ gọi tôi là Đông Lăng Vũ, còn công việc thì cô cứ trực tiếp gặp tổng giám đốc tự khắc anh ấy sẽ nói cho cô" lời vừa dứt, cô đã được dẫn đến trước cửa phòng tầng , cánh cửa màu đen sẫm nhìn hệt như tính cách Tiêu Nhất Hàn, thâm trầm khó đoán. Lòng cô lại dâng lên một dòng cảm xúc khó diễn đạt, phải chăng là vì sợ đối diện với hắn.