Tiêu Nhất Hàn ngồi trước bàn làm việc chăm chú nhìn hồ sơ trước mặt, mệt mỏi bỏ qua một bên, Hạ Tử Ân mở cửa nhẹ nhàng bước vào, tiến đến trước mặt hắn, vòng tay ôm chặt cổ hắn, sau đó đặt cặp mông mịn màng lên đùi hắn từng bước một khiêu khích nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lẽo kia.
" Tổng giám đốc, hôm nay anh có tâm sự gì sao?"
Tiêu Nhất Hàn vẫn tư thế cũ ngồi im, hơi thở ngập mùi nguy hiểm, phụ nữ này có phải không muốn làm thư ký cho hắn nữa không, ngang nhiên xông vào phòng làm việc có ý đồ quyến rũ hắn, ngoại trừ người con gái kia, bất kể là ai hay Doãn Lạc Lạc vợ hắn cũng đều không có tư cách.
" Cô xác định không muốn làm việc tiếp"
Hạ Tử Ân nghe xong sắc mặt liền trở nên khó coi, lời nói cũng bắt đầu run rẩy, vội vàng đứng bật dậy cách xa hắn mười mét.
" Tổng giám đốc, xin... Xin lỗi anh, em lập tức đi làm việc ngay" Hạ Tử Ân vội vàng xoay người rời đi, bàn tay vừa chạm vào chốt cửa liền nghe thấy âm thanh trầm thấp của hắn truyền tới.
" Ngày mai cô không cần tới làm việc nữa" Loại phụ nữ như cô không có tư cách để tiếp tục làm việc ở đây, thứ hắn chán ghét nhất là loại phụ nữ mưu mô xảo quyệt, tham vọng càng lớn thì thủ đoạn sẽ càng lớn, như vậy hắn cũng không cần lưu lại.
" Tổng... Tổng giám đốc, tôi biết sai rồi, xin anh cho tôi một cơ hội" Hạ Tử Ân khóc lóc, liều mạng chạy tới nắm chặt cánh tay hắn, tuyệt đối cô không thể rời khỏi đây, nơi này không phải chỗ làm việc bình thường, mà đây chính là tập đoàn thời trang nổi tiếng Tiêu Thị đó, cô không thể để mất vị trí này được.
Tiêu Nhất Hàn vẫn một thân tây trang màu trắng ngồi im lặng trên ghế, không hề nhúc nhích, ánh mắt sắc bén khẽ nhìn thẳng vào người cô khiến Hạ Tử Ân không rét mà run, người đàn ông này đáng ra cô không nên đụng vào, có nhan sắc, có tài giỏi, nhưng là ngay từ đầu cô không nên chọc phải, hắn quả thực là một ác ma trong truyền thuyết, là người vĩnh viễn không thể chiếm đoạt được trái tim.
" Tôi không nhắc lại lần nữa" Tiêu Nhất Hàn ẩn nhẫn khó chịu, cô ta còn định nắm tay hắn đến khi nào, phụ nữ này tâm địa thật có tố chất.
" Vâng" Hạ Tử Ân rời khỏi phòng mang theo gương mặt méo mó đầy nước mắt, hắn thực sự là người đàn ông tâm tình khó đoán, có thể dễ dàng đối phó với hắn là điều không ai làm được!
" Cô ta là Hạ Tử Ân thư ký riêng của tổng giám đốc, nghe nói là bị đuổi khỏi công ty rồi" Mọi người đứng cạnh đó bắt đầu bàn tán, những câu nói đó đều lọt vào tai Hạ Tử Ân giống như muôn vàn sự giễu cợt đang trêu đùa mình khiến cô tức tối không nói thành lời, cô ta cay cú đứng thẳng người, ưỡn ngực tiến thẳng về phía cổng công ty, không một lần nhìn lại.
Tiêu Nhất Hàn đứng dậy bước về phía cửa sổ, hơi nới lỏng cà vạt, gió từ bên ngoài thổi vào khiến mái tóc màu đen của hắn khẽ bay nhè nhẹ, bỗng điện thoại trên bàn làm việc đổ chuông khiến hắn chau mày lại, tại sao mẹ hắn lại gọi đến chứ? Bình thường bà đâu có gọi di động đến cho hắn đâu, có chuyện gì sao?
" Chuyện gì vậy mẹ"
" Con với Doãn Lạc Lạc sao rồi, ổn cả chứ" bà Tiêu âm thanh nhẹ nhàng nói trong điện thoại, tính cách con trai bà là người hiểu nhất, có thể hắn không chấp nhận việc hôn nhân bị ép buộc, bà biết trong lòng Tiêu Nhất Hàn vẫn còn yêu cô gái kia rất nhiều, nhưng tình trạng công ty Doãn Thị đang gặp khó khăn, thân là bạn kết giao mấy chục năm nay, thấy Doãn Thị gặp khó khăn không thể nào không giúp được... Đó còn là một lời hứa năm xưa, nhất định sẽ gả con bọn họ với nhau, bây giờ là cơ hội tốt nhất, bà không thể không làm như vậy.
" Vẫn ổn" Bà là người hắn tôn trọng nhất, nhưng cũng chính là người đạp vỡ hạnh phúc của hắn, bắt hắn lấy người con gái hắn không hề yêu, khiến bạn gái hắn đau khổ rời đi, đến bây giờ vẫn không tìm được cô, hắn hận... Nhất định hắn sẽ làm đủ cách để khiến Doãn Lạc Lạc phải từ bỏ, nếu cô không từ bỏ ý định này thì đừng trách hắn ra tay ác độc.
" Con có thể đem theo Doãn Lạc Lạc đến công ty không? Để nó giúp Tiêu Thị cùng với con"
" Sao phải mang cô ta theo" Bất ngờ thật đấy, cô từ khi nào lại có thể khiến một người như mẹ hắn quan tâm đến vậy, thủ đoạn của cô cũng không tệ nha! Có phải hắn đã quá xem thường cô.
" Đây là mệnh lệnh" Nói xong, bà Tiêu tắt máy cái rụp, không cho hắn thêm cơ hội phản kháng. Được lắm, Doãn Lạc Lạc, để tôi cho cô xem ai mới là người dạy dỗ cô cẩn thận.