Edit: Ngọc Hân
Khi Vu Thiện tỉnh dậy đã hơn giờ sáng, cô luôn có thói quen dậy sớm, tối hôm qua vì suy nghĩ cả đêm ngủ không được ngon lắm, nhưng chuyện này không ảnh hưởng gì tới tâm tình cô cả, sáng sớm cô phải chạy bộ.
Thím Lan đang chuẩn bị bữa ăn sáng trong phòng bếp, Vu Thiện nói với thím Lan là đi ra ngoài chạy bộ, nhận được cái gật đầu của thím Lan mới xoay người rời đi. Chạy bộ khiến cơ thể và thần kinh mình được thả lỏng, trước kia ở nhà cũng thường chạy, nhưng sau này lại bỏ một khoảng thời gian. Còn nhà Âu Dương xây trên khu nhà giàu, khắp nơi đều là núi nhỏ, rừng cây thẳng đứng, đường nhỏ gập ghềnh, thích hợp cho việc chạy bộ.
Chạy một lúc tới bên sườn núi, phong cảnh ở đây rất đẹp, xa xa có một cái hồ, bốn phía đủ loại hoa cỏ, thỉnh thoảng còn có chim bay qua, tạo nên phong cảnh xinh đẹp.
Lúc Âu Dương Lãnh lái xe về nhà thì thấy cảnh đẹp như tranh vẽ, bóng lưng kia cộng thêm phong cảnh xung quanh khiến anh không thể dời tầm mắt, cảnh tượng này đẹp quá.
Vu Thiện dang rộng chân tay, mặc dù còn buổi sáng nhưng ánh mặt trời đã chiếu rọi cả vùng đất, không khí sáng sớm khiến tinh thần người ta thoải mái, cô vẫn muốn chạy tiếp, vì vậy lại cất bước chạy lần nữa.
Âu Dương Lãnh nhìn bóng dáng chạy bộ của cô, lúc thấy quần áo thể thao trên người cô thì khẽ cười, thì ra cô cũng có thói quen thích chạy bộ giống mình. Lê:quý”Đôn
Âu Dương Lãnh vội lái xe vào nhà, có chút không thể chờ đợi muốn chạy cùng Vu Thiện, vốn đêm qua không ngủ nên có chút hơi buồn ngủ, nhưng thấy bộ dạng kia của Vu Thiện, trái tim anh xao động không yên.
“Cậu chủ, đã về rồi à?” Vừa lúc thím Lan thấy Âu Dương Lãnh xuống xe vội vàng tiến lên hỏi, cả đêm cậu chủ chưa về nhà chắc rất đói bụng.
“Vâng.” Âu Dương Lãnh chỉ nói một từ, vội vàng đi lên lầu.
“Cậu chủ muốn ăn sáng không?” Thím Lan thấy Âu Dương Lãnh hấp tấp lên lầu nghĩ anh đói bụng nên vội hỏi, nhưng chỉ thấy bóng lưng anh, cậu chủ sao vậy?
Một lát sau Âu Dương Lãnh mặc quần áo thể thao đi xuống, không để ý thím Lan đứng ở cửa: “Lát trở lại ăn sau.” Rồi biến mất trong tầm mắt thím Lan. lqdon
“Chẳng lẽ cậu chủ muốn chạy bộ cùng mợ chủ?” Thím Lan nhìn theo bóng lưng Âu Dương Lãnh lẩm bẩm nói, như vậy cũng tốt, thế mới có thể bồi dưỡng tình cảm.
Âu Dương Lãnh dùng tốc độ cực nhanh chạy về hướng Vu Thiện chạy, bao nhiêu năm trước mẹ cũng thường xuyên chạy với mình, cũng là tình cảnh như vậy, mẹ chạy trước còn mình đuổi theo phía sau.
Vu Thiện vừa mới bắt đầu chỉ một mình, sau bị một tầm mắt nóng rực nhìn chằm chằm khiến không thoải mái, xoay người muốn nhìn xem là ai, nhưng lại bắt gặp ánh mắt khiến người ta mê mẩn.
Người đàn ông trước mặt rất đẹp trai, khuôn mặt cương nghị ẩn chứa sự dịu dàng, đứng thẳng trước mặt cô, thân hình cao lớn khiến cô có cảm giác bị chèn ép. Cô vô thức lùi về sau từng bước, ánh mắt người đàn ông vẫn đặt trên người mình, làm cô khó chịu, khuôn mặt tuấn tú kia có chút kích động.
“Anh là ai? Sao đi theo tôi?” Vu Thiện nhìn chằm chằm người đàn ông, đề phòng hỏi.
“Em quên tôi?” Giọng người đàn ông trầm thấp giống như cây búa đập vào lòng Vu Thiện, lời anh ta là có ý gì?
“Anh biết tôi?” Vu Thiện khẳng định hỏi, cô nghiêng đầu, trong đầu không ngừng tìm kiếm ký ức về người đàn ông trước mặt, nhưng bất kể cô nghĩ thế nào cũng không nhớ nổi.
“Em thật sự quên tôi?” Kinh Sở nhìn vẻ mặt không nghĩ ra của Vu Thiện hỏi, sức hấp dẫn của mình thấp xuống từ khi nào vậy hả?
“Rốt cuộc anh là ai?” Vu Thiện cau mày hỏi, ý của anh ta là mình không được quên anh ta?
“Em không nên quên tôi!” Kinh Sở tiến lên từng bước đi tới trước mặt Vu Thiện, người phụ nữ này cứ như vậy đột nhiên xuất hiện trước mặt anh, khiến anh trở tay không kịp, anh thích phong cảnh nơi đây nên mỗi sáng sớm chạy ra ngoài một vòng, nhưng không nghĩ tới sẽ gặp được Vu Thiện vốn chỉ chạy ngang qua, mặc dù đã biết thân phận cô.
Vu Thiện theo lùi về sau từng bước: “Anh đừng tới đây.” Ánh mắt của người đàn ông này đầy tính xâm lược làm cô rất không thoải mái.
“Một mình em?” Kinh Sở thấy cô nhìn mình đề phòng nên dừng bước, anh không hi vọng để lại ấn tượng xấu trong mắt cô.
“Chuyện không liên quan đến anh!” Vu Thiện lạnh lùng nói xong xoay người muốn đi, người này thật khó hiểu, tại sao mình lại quen biết đàn ông như vậy.
“Đừng đi!” Kinh Sở thấy cô muốn đi vội vươn tay kéo tay cô, lực rất mạnh kéo Vu Thiện vào trong ngực mình, tạo thành tư thế mập mờ.
“Á….” Vu Thiện không phòng bị nên bị trật chân, cơ thể tự nhiên nghiêng về phía Kinh Sở, hai người thân mật ôm nhau, sau khi Âu Dương Lãnh chứng kiến cảnh này gương mặt tuấn tú lập tức tối xuống, không nói một lời rời khỏi đó.
“Buông tôi ra!” Vu Thiện giãy dụa trong ngực Âu Dương Lãnh, hơi thở trên người đàn ông này phả vào khiến cô không biết phải làm thế nào, ngoại trừ Âu Dương Lãnh, đây là người đàn ông thứ hai ôm cô. lqduydon
“Em đây là đang ôm ấp yêu thương?” Gương mặt cương nghị tuấn tú của Kinh Sở nở nụ cười, vẻ mặt đắc ý giống như bắt được mèo con, ôm chặt cô, lần này cô ở trong ngực mình rồi.
“Anh… Mau buông tôi ra.” Vu Thiện không ngờ da mặt người đàn ông này lại dày như vậy, rõ ràng là anh ta kéo mình vào, thế mà chơi xấu với cô!
“Nói cho tôi biết tên của em, tôi sẽ buông em ra.” Phát hiện mặt cô ửng đỏ, Kinh Sở cảm giác tâm tình mình rất tốt, người phụ nữ này rất thú vị.
“Anh…!” Người đàn ông này lại dám uy hiếp cô? Vu Thiện bị Kinh Sở chọc giận ngực phập phồng không ngừng, lại tạo thành một cảnh rất đẹp mắt trong mắt đàn ông.
“Không nói hả? Vậy tôi không buông ra.” Kinh Sở tiếp tục ôm eo cô cất bước đi, khó có được không khí trong lành, không chạy bộ thật đáng tiếc.
“Anh làm gì vậy? Dừng lại!” Vu Thiện bị Kinh Sở chọc giận khuôn mặt ửng đỏ, da mặt người đàn ông này không phải dày bình thường.
“Tên của em.” Kinh Sở lặp lại, cho dù đã biết tên cô, anh vẫn muốn nghe chính miệng cô nói, lần trước chưa kịp hỏi, nếu như lúc ấy biết tên của cô anh sẽ ngăn cản cô gả cho Âu Dương Lãnh.
“Vu Thiện!” Vu Thiện không tình nguyện nói, dù sao cũng chỉ là cái tên mà thôi.
“Tên rất đẹp! Thế này mới ngoan.” Kinh Sở dừng bước, từ từ buông cô ra, cái tên này rất xứng với cô.
“Hừ, vô sỉ!” Vu Thiện chưa đứng vững đã đẩy anh ra, trên chân truyền tới cơn đau, thiếu chút nữa ngã xuống, thật may là Kinh Sở nhanh tay, một lần nữa ôm lấy cô: “Chân của tôi!”
“Em bị trặc.” Kinh Sở cẩn thận đỡ cô ngồi xuống, sau đó nhìn chân trần của cô, có phải vừa rồi mình không cẩn thận kéo cô, khiến cô bị trặc?
“Đều tại anh, không thì tôi đã không xảy ra chuyện.” Vu Thiện bị cơn đau hành trong lòng bắt đầu nổi giận, đều là lỗi của người đàn ông này.
“Đưa em đi bệnh viện.” Kinh Sở nói xong muốn đưa tay kéo cô, bị Vu Thiện tránh ra: “Anh đừng làm bộ anh tốt bụng.” Nói xong tự ý xoay người rời đi, trong lòng thầm nghĩ: Nếu như không phải do người đàn ông này, sao mình bị thương được!
Kinh Sở nhìn bóng lưng cô đi xa, khóe miệng vui vẻ nhếch lên: Vu Thiện, chúng ta còn gặp lại!
Hết chương