Viên Hàm Vũ lôi kéo Nhạc Tuyên chạy về, căn bản không có một chút thời gian nào để nói chuyện.
Nhạc Tuyên cũng liền an tĩnh đi theo phía sau.
Nhìn thấy ánh mặt trời trên miệng hố đào trộm chiếu xuống, Viên Hàm Vũ lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Tới rồi!". Sợi dây thừng mà lúc trước bọn họ leo xuống còn chưa thu lại, nhưng Tần Tân Vinh còn để lại vài người canh gác phía trên. "Đợi lát nữa anh lên trước, em trốn đi, khi đám người kia bị anh dẫn dắt rời đi thì em hãy lên". Viên Hàm Vũ biết chờ lúc chiếc hộp được mở ra, bọn họ khẳng định sẽ bị rằng bị lừa, cho nên hiện tại chỉ có một việc là cắm đầu mà chạy đua với thời gian.
Nhạc Tuyên gật gật đầu, trốn đến một sườn dốc âm u khác.
"Chờ anh một chút!". Cười cười với Nhạc Tuyên, Viên Hàm Vũ lúc này mới kéo kéo dây thừng, chậm rãi bò lên trên.
Bên ngoài là khoảng - giờ chiều. Mùa hè mặt trời lặn trễ, ánh sáng vẫn còn rất nhiều.
Nhìn sợi dây thừng có động tĩnh, vài người bên ngoài lập tức xông tới, trong tay cầm vũ khí đầy vẻ phòng bị.
"Là tôi!". Trong khoảng thời gian này, Viên Hàm Vũ và Tần Tân Vinh tiếp xúc cũng không không ít, mấy thủ hạ cũng vô cùng quen thuộc với anh, nhìn thấy là người quen thì liền thu hồi súng vào túi.
"Viên gia sao lại lên đây?". Bảo người đem một ly nước đến cho Viên Hàm Vũ, vài người bắt đầu đi tới dò hỏi tình huống. "Thế nào, bên trong có gì tốt sao?". Bọn họ đều là bị Tần Tân Vinh phân công ở lại, cụ thể bên trong có gì, cái tên cáo già kia cũng không nói cho bọn họ.
"Đừng nói nữa, còn ở đó kia, phía dưới không khí không tốt nên tôi lên đây hít thở một chút". Uống nước, đôi mắt anh lại liếc về phía sợi dây thừng vẫn luôn căng thẳng, sợ bọn họ nhìn ra, Viên Hàm Vũ ngoắc ngón tay, bảo vài người tới đây. "Ai, các người lúc này đi với hắn, hắn có nói với các người chuyện thù lao không?"
Nói đến chuyện này, mọi người đều vô cùng hăng hái. Nghĩ rằng ông chủ không có ở đây, cũng muốn oán giận với Viên Hàm Vũ một chút. Ở trong mắt bọn họ, người Tần Tân Vinh thường xuyên mời đến đều khẳng định sẽ rất lợi hại.
"Chẳng lẽ Viên gia có chỗ nào tốt hơn sao, không bằng bọn tôi về sau đi theo anh lăn lộn đi!". Bọn họ ở bên cạnh Tần Tân Vinh bất quá cũng chỉ là mấy tên bán mạng, nếu có thể đi ăn máng khác thành công, không chừng còn có thể kiếm nhiều hơn một chút, hơn nữa nhìn bộ dáng của Viên Hàm Vũ xem ra dễ nói chuyện hơn Tần Tân Vinh nhiều.
"Tôi còn dựa vào Tần gia để ăn cơm đấy!". Viên Hàm Vũ cười cười, khoé mắt liếc đến Nhạc Tuyên đang từ trong động lén bò ra.
"Ai..." Vài người còn vây quanh Viên Hàm Vũ nói chuyện phiếm, căn bản không nghĩ tới phía sau có người đột nhiên nhào ra.
Mở miệng còn chưa kịp khép lại, chỉ cảm thấy trên cổ tê rần, nháy mắt liền không còn cảm giác gì.
Viên Hàm Vũ kinh ngạc nhìn Nhạc Tuyên một mình hạ ba người, trong mắt toàn là kinh ngạc và tự hào. Từ sau khi trọng sinh trở về, toàn bộ năng lực trên người cũng biến mất, võ công trước kia học được cũng đã sớm không biết chạy đi đâu mất. Nhưng nhìn dáng vẻ này của Nhạc Tuyên lại có phong thái Võ Trạng Nguyên năm đó.
"Đi thôi!". Từ sau khi phục hồi ký ức, Nhạc Tuyên đối với Viên Hàm Vũ luôn lạnh như băng, không chút nào nhìn ra hai người có quan hệ bạn bè hay người yêu.
Viên Hàm Vũ gật gật đầu, mò chìa khoá xe từ mấy người kia, lôi kéo Nhạc Tuyên lên xe.
Tần Tân Vinh ôm hộp, đôi tay nhịn không được mà run rẩy.
"Này mẹ nó là bảo tàng mà mày nói đó hả?". Trong hộp chỉ có một tờ giấy rách, căn bản không có vàng bạc châu báu như bọn họ tưởng tượng trước kia.
Nhạc Hàm cũng trợn tròn mắt, rõ ràng lúc trước giang hồ đều đồn đãi là có kho báu cơ mà.
Bất quá hoá ra chính là vì bên trong có mấy thứ này, nên Viên Hàm Vũ mới có thể hào phóng đưa Ngọc Ban Chỉ cho bọn họ.
"Sẽ không, chúng ta chắc chắn phải tìm Viên Hàm Vũ nói chuyện!". Tần Tân Vinh hung tợn mà mắng, quay đầu mới phát hiện trong mộ nào còn bóng dáng của hai người bọn họ.
"Đuổi theo cho tao!", vẫy vẫy tay, mấy người đàn em liền chạy theo ra khỏi mộ.
"Tụi nó đâu!". Tần Tân Vinh từ trong động bò lên, chỉ nhìn thấy mấy người phe mình bị đánh hôn mê nằm trên mặt đất, mà xe của bọn họ cũng đã không thấy.
Vài người từ từ tỉnh lại, vừa mở mắt liền thấy Tần Tân Vinh với đôi mắt đỏ quạch. Đầu vốn còn không khoẻ liền lập tức thanh tỉnh.
"Ở.... Ở..."... Ở nửa ngày, lúc này mới phát hiện người đã sớm không biết đi đâu. Mà đồ đạc trên người bọn họ cũng bị lấy đi.
"Phế vật!". Tần Tân Vinh đá một người trên mặt đất, đang suy nghĩ đợi lát nữa nên làm gì thì đột nhiên nghe được tiếng động cơ.
"Em báo cảnh sát lúc nào đấy?". Tránh một bên đường nhỏ, nhìn thấy mấy chiếc xe cảnh sát hướng về phía bọn họ vừa mới rời đi.
"Lúc anh đang bò lên". Nhạc Tuyên xoa xoa huyệt Thái Dương, từ sau khi ra khỏi mộ, đầu của cậu vẫn luôn khó chịu.
"Không có việc gì đi, muốn anh giúp em xoa xoa không?". Nhìn Nhạc Tuyên cau mày, Viên Hàm Vũ đau lòng.
Nhạc Tuyên gật gật đầu, trực tiếp ngã vào trên đùi Viên Hàm Vũ.
Hai người trốn ở một góc, nếu không phải chú ý nhìn, trên cơ bản là không bị phát hiện.
Viên Hàm Vũ vô cùng hưởng thụ Nhạc Tuyên chủ động như vậy, ngón tay ấn trên huyệt Thái Dương của Nhạc Tuyên, nhẹ nhàng xoa xoa lên.
Nhạc Tuyên nhắm mắt lại, lẳng lặng nằm trong lồng ngực Viên Hàm Vũ, hưởng thụ sự phục vụ của đối phương.
Đã rất lâu hai người không tiếp xúc với nhau như vậy, mình trong huyệt mộ chờ đợi lâu như vậy, rốt cuộc chờ được đến lúc hắn trở lại. Năm đó chỉ một câu "Chờ ta", liền làm cho Nhạc Tuyên ở trong huyệt mộ lẳng lặng đợi nhiều năm như vậy. Nhạc Tuyên đã không còn nhớ nổi, mình chỉ còn là một sợi dây linh hồn, lại như thế nào có thể đảo quanh trong huyệt mộ, chỉ vì muốn tìm kiếm một chút khí vị thuộc về hắn.
Vừa mới nghĩ như vậy, Nhạc Tuyên dần dần chìm vào giấc ngủ. Chờ đến khi cậu tỉnh lại một lần nữa đã là nằm trên một cái giường lớn.
"Dậy rồi? Uống chút cháo đi!". Viên Hàm Vũ ngồi ở mép giường, trên tay bưng một chén cháo còn ấm, nhìn thấy Nhạc Tuyên tỉnh dậy lại lập tức đặt cháo sang một bên, nâng người dậy. "Em biết em ngủ một giấc dài bao lâu không? Anh đã nghĩ em nếu không tỉnh lại anh sẽ đem em đến bệnh viện!". Trên mặt Viên Hàm Vũ mang theo ý cười, bộ dáng hết sức ngọt ngào.
"Thật lâu sao?". Nhạc Tuyên giãy giụa ngồi dậy, đánh giá xung quanh: "Nơi này là đâu?"
"Nhà em... A???". Vốn đang chìm đắm trong vui sướng, Viên Hàm Vũ bị một câu này của Nhạc Tuyên doạ sợ. Đối diện với hai mắt mê ly kia, Viên Hàm Vũ không khỏi khẩn trương lên: "Em không nhớ rõ đây là nơi nào sao?"
Nhạc Tuyên gật gật đầu.
"Ta chỉ nhớ mình bị người ta bắn trúng, sau đó ngươi ôm ta, lúc sau liền không còn nhớ rõ". Nhạc Tuyên nỗ lực nhớ lại, nhưng cậu còn chưa nói xong, Viên Hàm Vũ ngồi đối diện cậu đã trắng bệch mặt mày.
"Em chỉ nhớ những chuyện năm đó của chúng ta bên nhau, không nhớ em lái xe đụng phải anh, không nhớ rõ anh và em đã đính hôn sao?". Giọng Viên Hàm Vũ mang theo một chút run rẩy, tay bưng cháo cũng tức khắc trở lên lạnh băng.
Nhạc Tuyên kỳ quái nhìn Viên Hàm Vũ, tựa như anh vừa mới nói mấy chuyện vô cùng xa lạ. "Ta đính hôn với ngươi? Chúng ta không phải đều là nam sao? Ngươi đừng có nói giỡn!". Một tia mỉm cười xuất hiện trên miệng Nhạc Tuyên, nhưng lại hung hăng đâm vào trong lòng Viên Hàm Vũ.
"Hoá ra anh vẫn luôn muốn bên cạnh người kia".
"Em không phải hắn, đừng đem tình yêu đối với hắn đặt trên người em..."
Những lời nói tối hôm đó của Nhạc Tuyên lại không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu. Viên Hàm Vũ chỉ cảm thấy trong lòng mình đi bị khoét rỗng một cái hố, tuy rằng đây là điều anh chờ mong, nhưng đến khi thành sự thật lại phát hiện loại tình cảm này đã sớm không còn mãnh liệt như trong tưởng tượng của anh.
"Ngươi làm sao vậy?". Nhạc Tuyên bưng cháo lên tự uống, nhưng nhìn trạng thái hiện tại của Viên Hàm Vũ lại tràn đầy nghi vấn, mà nghi vấn không phải chỉ có Viên Hàm Vũ mà còn bản thân mình ở thế giới này. "Nơi này thật xa lạ, đúng là nhà ta sao?"
Viên Hàm Vũ không biết nên trả lời cậu như thế nào, chỉ có thể gật gật đầu.
"Em uống cháo trước đi, chuyện này chúng ta sẽ nói lại sau". Tự ép mình trưng lên một nụ cười mỉm, Viên Hàm Vũ chỉnh điều hoà cao lên một chút. "Anh có chút việc đi ra ngoài một lát, em uống xong rồi thì gọi anh".
Nhạc Tuyên gật gật đầu, nhìn theo bóng dáng Viên Ham Vũ ra cửa.
Lúc biết Nhạc Tuyên khôi phục lại ký ức năm đó, nhưng lại đánh mất ký ức của một đời sau, Viên Hàm Vũ đã đến không biết bao nhiêu bệnh viện, mời rất nhiều bác sĩ lớn tới cửa. Nhưng mỗi người đều nói cậu không có vấn đề gì. Đến nỗi vì sao lại mất trí nhớ, chỉ có thể là từ ý thức chủ quan của cậu. Tình huống như vậy càng xuất hiện nhiều với những người có chứng rối loạn đa nhân cách. Lúc một nhân cách trong đó đánh bại nhân cách còn lại, hoặc một nhân cách biến mất, thì nhân cách kia sẽ trở thành chủ thân thể, khống chế toàn bộ thân thể.
"Ý của ông là nói, cậu ấy đem chính mình giấu đi, sẽ không xuất hiện lại nữa sao?". Viên Hàm Vũ cau mày, nhìn vị bác sĩ trước mặt.
"Cũng có thể là như vậy, nếu đã xảy ra việc gì, hoặc lúc chịu một kích thích lớn, có lẽ một nhân cách khác kia sẽ xuất hiện lại lần nữa. Nhưng bất quá tỷ lệ này là rất nhỏ".
Viên Hàm Vũ không biết mình rời khỏi bệnh viện như thế nào, cũng không biết chuyện vì sao lại biến thành bộ dáng này.
Nhạc Tuyên đã ngồi bên ngoài chờ anh. Không thể không nói, Nhạc Tuyên vẫn rất thông minh giống như trước kia, mấy sản phẩm điện tử công nghệ cao, Viên Hàm Vũ chỉ giải thích một lần cậu đã có thể dùng được, mà hiện tại đang ngồi bên ngoài cúi đầu chơi di động, trông cực kỳ giống Nhạc tổng kia.
"Ra rồi?". Nghe tiếng bước chân, Nhạc Tuyên ngẩng đầu lên. "Bác sĩ có nói gì không?". Viên Hàm Vũ cũng không nói cho cậu biết rốt cuộc là cậu bị bệnh gì. Có thể là do vừa đến thế giới này cũng không quen thuộc, cậu cũng có thói quen chuyện gì cũng để Viên Hàm Vũ làm chủ.
"Ông ấy nói em khôi phục không tồi, về sau không cần đến bệnh viện nữa!". Viên Hàm Vũ nặn ra một tia mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh Nhạc Tuyên, đưa đầu sang nhìn cậu đang chơi di động. "Chơi cái gì thế?". Vừa mới chỉ cho cậu cách gọi điện thoại, gửi tin nhắn lên mạng. Bây giờ thấy cậu ôm di dộng cả ngày, thật đúng là không biết đang mân mê cái gì.
"Cũng không làm gì, chỉ là xem xem chút tin tức mà thôi!". Nhạc Tuyên cất điện thoại, cười cười với Viên Hàm Vũ, "Đêm nay đi đâu ăn vậy?"
Lại nghĩ đến lời vừa rồi của bác sĩ, Viên Hàm Vũ đưa tay sờ sờ đầu Nhạc Tuyên: "Anh dẫn em đi ăn món Pháp nhé?"
Hết chương
===