Không thể không nói, những thủ hạ của Tần Tân Vinh đều vô cùng đắc lực, lúc này mới phát hiện không được mấy ngày, mà ngôi mộ đã được đào thông trực tiếp đến gian chính.
Viên Hàm Vũ mặt vô biểu tình đi theo sau vào, ở nơi này anh hình như cảm nhận được một cổ khí vị quen thuộc, tựa như là khí vị quý thượng trăm năm.
Đoàn người đi vào trong chủ mộ, một đường ngoại trừ ánh đèn từ phía người đi đầu, khắp nơi đều là một mảnh đen nhánh.
Viên Hàm Vũ vừa mới bước chân vào gian chủ mộ, chỉ cảm thấy trước mắt chợt lóe, không biết là ai châm lửa vào hỏa long xung quanh, ánh lửa liền lan tràn một vòng trong mộ thất.
"Đây là quan tài của Nguyên Ai Đế". Tần Tân Vinh nhìn Viên Hàm Vũ, chậm rãi đi về phía quan tài, vung tay lên, ý bảo thủ hạ mở nắp quan tài ra. "Lúc trước, người của tao chỉ kịp mở một con đường sạch sẽ, nắp quan tài này còn chưa từng được mở ra, vừa vặn có mày ở đây, vậy cùng nhau chứng kiến một chút đi!".
Viên Hàm Vũ nhàn nhạt gật gật đầu, trong lòng lại nhịn không được cười lạnh. Nếu là bọn họ biết là đang khai quan trong lúc có mặt chính chủ thì sẽ có cái tâm tình gì.
Thủ hạ theo lệnh vây đến bốn phía của quan tài, gật gật đầu ra hiệu với nhau, đôi tay đặt trên nắp quan.
Trong cổ mộ không biết từ đâu thổi tới một trận gió lạnh, mấy người đứng ở cửa chỉ cảm thấy toàn thân một trận lạnh lẽo. Mà những người đứng bên cạnh quan tài cũng bị trận gió này làm sợ đến mức rút tay về.
Tần Tân Vinh nhíu nhíu mày: "Nhanh lên, đang làm cái quái gì vậy!". Vừa dứt lời, trên cổ liền có một cảm giác, như là có một cái điều hòa thổi không ngừng từ phía sau, không khí âm lãnh nhè nhẹ đánh úp về phía hắn.
Viên Hàm Vũ bình tĩnh nhìn hết thảy mọi chuyện, một trận gió âm lãnh kia anh cũng cảm nhận được, chẳng qua anh càng thêm chú ý chính là trong gió kia có một cổ hương vị quen thuộc.
"Viên Hàm Vũ, mày đang làm cái gì đấy!". Tần Tân Vinh đưa tay về phía sau vẫy vẫy, muốn đem mấy cái điềm xấu kia xua đuổi đi. Đảo mắt nhìn thấy vhv giống như không có việc gì cũng đoán được đại khái tình hình.
"Cái mộ này là các người xuống trước, mọi chuyện cũng đều là các người làm, như thế nào giờ lại bắt đầu hoài nghi tôi giở trò quỷ?". Khoanh tay trước ngực, Viên Hàm Vũ cười lạnh. Mà trận gió kia hình như cũng phát hiện ra sự hiện diện của Viên Hàm Vũ, vẫn luôn chuyển động xung quanh anh.
Rõ ràng có thể nhìn ra được đãi ngộ khác biệt giữa bọn họ và Viên Hàm Vũ, Tần Tân Vinh khó thở, phất tay gọi tới một tên thủ hạ, không biết nói gì bên tai hắn, người nọ gật gật đầu rời đi.
Nhìn Viên Hàm Vũ, Tần Tân Vinh lúc này cũng xé xuống mặt nạ ngụy trang của hắn.
"Bất quá ở chỗ này, tao vẫn nghĩ rằng chính chủ như mày sẽ rất quen thuộc đi!"
Tựa hồ như đối với việc Tần Tân Vinh phát hiện ra chuyện này, Viên Hàm Vũ không có kinh ngạc, ngược lại không sao cả mà cười cười: "Tôi đối với mấy cái này không có nghiên cứu gì, nhưng thật ra tôi rất bội phục ngài. Rõ ràng biết tôi ở tại đây, còn có thể bảo người động thủ mở quan tài của tôi". Khuôn mặt vẫn hiền từ như lúc đầu, nhưng ánh mắt nhìn Tần Tân Vinh càng ngày càng trở nên nguy hiểm, như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
"Bất quá tuy rằng là chính chủ, nhưng cũng chỉ là người thường mà thôi không phải sao? Mày cảm thấy rằng dựa vào sức lực một mình mày có thể chạy thoát từ tay thủ hạ của tao sao?". Hướng về phía người đứng sau gật gật đầu, mấy người vốn dĩ đứng phía sau đồng thời di chuyển, đứng trước mặt Tần Tân Vinh.
Mấy người này được Tần Tân Vinh mời đến đều là mấy tay đấm, mỗi người đều có năng lực chiến đấu rất mạnh. Đừng nói nhóm người này, nếu chỉ có một, dựa theo thể trạng hiện tại của Viên Hàm Vũ cũng không có cách nào đối phó được.
Cười lạnh nhìn về phía Viên Hàm Vũ đang bị vây quanh, Tần Tân Vinh từ trong túi lấy ra một cái Ngọc Ban Chỉ, "Thức thời thì nói bí mật của mày cho tao, bằng không hôm nay mày thật sự phải kiếp này và kiếp trước ở cùng nhau".
Viên Hàm Vũ nhìn về phía Ngọc Ban Chỉ kia, khóe miệng nhịn không được nhếch lên một cái.
"Ông dựa vào cái gì cảm thấy tôi sẽ nghe theo ông?"
"Dựa vào hắn!". Tên đàn em của Tần Tân Vinh đã trở lại, đi theo hắn quay lại còn có mấy người.
Nhạc Tuyên được người khác xô đẩy chậm rãi đi về phía trước, khăn trùm đầu đã được gỡ xuống, vừa vào cửa liền thấy được Viên Hàm Vũ đứng cách đó không xa.
"Em!". Người mà mình lo lắng cả một ngày rốt cuộc cũng xuất hiện trước mặt mình, Viên Hàm Vũ có chút không khống chế được cảm xúc bản thân, đang muốn xông lên lại bị thanh đao đặt trên cổ Nhạc Tuyên làm cho ngừng lại.
"Anh dâu ngàn vạn lần đừng có xúc động nha, đao kiếm không có mắt". Nhạc Hàn từ bên cạnh cười cười đi ra, đối diện với đôi mắt đầy lửa giận của Viên Hàm Vũ.
"Là mày!". Lúc trước vhv còn tò mò, Tần Tân Vinh làm sao biết được thân phận thật sự của mình, bất quá hiện tại xem ra, hơn phân nửa đều là do tên Nhạc Hàn này làm.
Nhớ đến năm đó, tuy rằng Nhạc lão tướng quân không có đem vị trí người thừa kế để lại cho Nhạc Tuyên, nhưng cậu là dựa vào chính mình, trước khi có quyết định thừa kế liền đạt được vị trí Võ Trạng Nguyên, cho nên đến cuối cùng, cho dù là Nhạc Hàn kế thừa tước vị nhưng trong lòng hắn cũng không có thoải mái gì.
Rõ ràng đều là con của danh tướng, lại có đãi ngộ khác nhau rất lớn. Cái gọi là khác nhau cũng không phải đến từ người nhà hoặc thủ hạ của Nhạc gia, mà là nhiều hơn là đến từ chính Hoàng đế cùng với Thái tử có giao hảo với Nhạc Tuyên. Này cũng không lạ gì khi Nhạc Hàn có đủ các loại bất mãn.
"Đã lâu không gặp, Thái tử điện hạ. À mà không, phải gọi là Hoàng đế bệ hạ".
Nhạc Hàn cũng là lúc vô tình phát hiện ra bí mật trọng đại này, việc phát hiện huyệt mộ này làm hắn nhớ tới những chuyện kiếp trước.
Nhạc Tuyên đứng bên cạnh vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, tựa như đối với cuộc nói chuyện của hai người không có bất luận cảm giác kỳ quái kinh ngạc gì.
"Nếu người cũng đều đến đông đủ, chúng ta đi vào đề tài chính đi!". Tần Tân Vinh đến bên cạnh Nhạc Tuyên, trên mặt mang theo nụ cười gian xảo nhìn Viên Hàm Vũ. "Nếu không muốn người yêu nhỏ bé của ngươi có bất trắc gì, tốt nhất đem bí mật của Ngọc Ban Chỉ nói ra cho tao".
Viên Hàm Vũ nhướng nhướng mày: "Không nghĩ tới ông đối với Ngọc Ban Chỉ này rất để bụng như vậy. Tôi sợ kết quả kia nói ra sẽ làm cho ông chịu không nổi".
Nghe Viên Hàm Vũ nói như vậy, đôi mắt mọi người ở đây đều sáng lên.
Tần Tân Vinh và Nhạc Hàn liếc nhìn nhau, gật gật đầu.
"Các người nhìn bộ dạng hiện tại của hắn, tôi thật đúng là không tin cái Ngọc Ban Chỉ kia có thứ gì tốt". Nhạc Tuyên đứng một bên, chậm rì rì mở miệng nói một câu, nhưng lại làm cho bọn họ nhìn Viên Hàm Vũ có chút kỳ diệu.
Nhạc Tuyên nói chuyện, người kích động nhất không phải ai khác ngoài Viên Hàm Vũ.
"Em không sao chứ!". Chỉ có ngắn ngủi mấy giờ không gặp, Viên Hàm Vũ lại càng muốn xông lên hơn bất cứ lúc nào, phải xem xem cậu ta có phải đã chịu khi dễ gì của bọn họ hay không.
Nhạc Tuyên lắc lắc đầu, xoay người nhìn về phía Nhạc Hàn bên cạnh. "Mày phải biết rằng hiện tại không thể so với lúc trước, tao cùng với anh ta bất luận là ai xảy ra chuyện ở đây hôm nay, sau khi mày ra ngoài đều sẽ không yên ổn".
Viên Hàm Vũ chỉ đứng đối diện Nhạc Tuyên, nhưng cũng phát hiện ra sự thay đổi của người kia.
Không phải là thân thể có gì khác, mà là khí tràng biến hóa từ trong phát ra ngoài.
"Em, Em đã nhớ ra?". Sợ rằng chính mình nhìn lầm, Viên Hàm Vũ dò hỏi, trong giọng nói lại bởi vì kích động mà có chút run rẩy.
"Uhm". Nhạc Tuyên từ khi đi vào cổ mộ này, không biết ký ức vì sao lại không ngừng hiện lên trong đầu, lúc trước cũng chỉ có những đoạn ngắn đứt quãng, nhưng vào lúc này lại hoàn toàn hiện lên.
Một câu nói của Nhạc Tuyên khiến cho Viên Hàm Vũ cả người đều trở nên vui sướng.
"Đã đến lúc này, tụi mày còn có tâm tình ở đây nói chuyện yêu đương sao! Mày không tin tao sẽ chém nó một đao đúng không?". Tần Tân Vinh vừa nói, đao trong tay lại tiến về phía cổ của Nhạc Tuyên thêm một chút.
Nhạc Hàn đứng bên cạnh thấy được, kéo kéo tay áo Tần Tân Vinh, thấp giọng nói: "Đã nói là không gây thương tích cho người khác, cậu đừng có làm bậy!". Tiện đà trừng mắt về phía Viên Hàm Vũ: "Mày sẽ không thật sự muốn cả hai đời đều để cho anh trai tao chắn đao giúp mày đó chứ".
"Còn không phải là muốn Ngọc Ban Chỉ sao, cho các người là được!". Viên Hàm Vũ đưa tay, Tần Tân Vinh nửa tin nửa ngờ ra lệnh cho thủ hạ lấy đồ ra, đặt trên tay Viên Hàm Vũ.
"Mày đừng có giở mánh lới gì, nếu không hậu quả tự mày có thể biết được!". Đôi mắt nhìn chằm chằm Ngọc Ban Chỉ trong tay Viên Hàm Vũ, muốn biệt rốt cuộc bên trong có ẩn giấu thứ gì.
Ngọc Ban Chỉ này là Viên Hàm Vũ ở một khắc cuối cùng trước khi rời đi, đặt cùng với một bức thư đưa cho thân tín trong cung, bảo đối phương hạ táng cùng với mình, thuận tiện giấu một thứ vào bên trong huyệt mộ. Mà Ngọc Ban Chỉ này lại là chìa khóa mở ra chiếc hộp bảo vật kia.
Không nói đến chuyện Viên Hàm Vũ không biết đối phương có giúp anh cất giấu tốt hay không, ngay cả tin đồn này xuất hiện như thế nào anh cũng đều hoàn toàn không biết gì cả.
Nhìn về phía những người đó lạnh lùng cười, cầm Ngọc Ban Chỉ dạo qua một vòng ngôi mộ, lại không thể tìm được cái hộp kia. Tầm mắt chuyển đến quan tài của mình tự hỏi: Hắn có thể trực tiếp bỏ vào đó hay không?!
"Mở ra đi".
Thủ hạ của Tần Tân Vinh giúp một tay mở nắp quan tài ra, không biết có phải là vì mệnh lệnh của Viên Hàm Vũ hay không, những hiện tượng kỳ quái trước kia cũng không lại xuất hiện.
Trong nháy mắt quan tài bị mở ra, không ngoài ý muốn có một mùi hôi thối xộc thẳng ra ngoài. Viên Hàm Vũ lui một bước, đưa tay che mũi, chờ khí vị tan đi lúc này mới tiến lên.
Quả nhiên, trong ngực thi thể có một chiếc hộp yên lặng được đặt bên trong.
Nhìn vẻ mặt Viên Hàm Vũ hiện lên nét tươi cười, Tần Tân Vinh giữ không được bình tĩnh, trực tiếp đẩy Nhạc Tuyên qua một bên, vọt tới trước quan tài.
"Đồ ở bên trong sao?". Giọng nói bởi vì kích động mà phát run, Viên Hàm Vũ đứng một bên lạnh lùng nhìn hắn.
"Không sai, chỉ cần đem nhẫn ban chỉ đặt ngay bên trên lỗ khóa, hộp sẽ mở ra. Ông cũng biết bên trong rốt cuộc cất giấu thứ gì". Viên Hàm Vũ khóe miệng câu lên một chút, đưa Ngọc Ban Chỉ đến trước mặt Tần Tân Vinh.
Nhạc Hàn cũng có chút tò mò, lôi kéo Nhạc Tuyên chậm rãi tới gần.
Viên Hàm Vũ đã sớm nghĩ kỹ rồi, lúc đưa Nhẫn Ban Chỉ cho bọn họ, anh liền lùi về phía sau.
Nhạc Tuyên đối với cái thứ gọi là bảo tàng kia cũng không có hứng thú gì, nhưng nhìn bộ dáng Viên Hàm Vũ cười cười liền khẽ cười theo.
Lực chú ý của mọi người đều tập trung ở chỗ quan tài, căn bản không ai chú ý đến Viên Hàm Vũ đã chạy đi nơi khác, cũng buông Nhạc Tuyên ra.
"Đi!". Gắt gao nắm lấy tay Nhạc Tuyên, trực tiếp chạy không ngừng ra khỏi khu mộ.
Tần Tân Vinh nhẹ nhàng lấy cái hộp kia, dựa theo cách Viên Hàm Vũ nói, đem Ngọc Ban Chỉ ấn đến lỗ khoá trên hộp.
Viên Hàm Vũ cũng không có lừa gạt bọn họ, hộp cạch một cái bật mở ra.
"Mở, mở rồi!". Mọi người xung quanh đều gắt gao nhìn chằm chằm chiếc hộp đang được Tần Tân Vinh chậm rãi mở ra, đôi mắt không chớp, sợ bỏ lỡ điều gì đó.
Hộp được mở ra.
Hết chương
===