Cô đương nhiên biết đám thư mời này trên danh nghĩa mời cô tham gia yến hội nhưng thực tế đều là hướng về Phó Thịnh.
Nếu không sao trước kia chẳng thấy ai mời mà hiện tại tất cả đều mời?
Một đám bịt tai trộm chuông, tốt xấu gì cũng phải giả vờ cho giống một chút với chứ!
Tô Ảnh thật muốn ném hết đi nhưng nghĩ tới Phó Thịnh dặn dò nếu cô không xử lý tốt chuyện này sẽ phạt của cô tháng tiền lương…. Cô cảm thấy việc này cô phải làm tốt.
Lúc này, người hầu tới gõ cửa, cười tủm tỉm nói: “Tô tiểu thư, thiệp mời của cô.”
Tô Ảnh ai thán một tiếng, ghé vào bàn, vô lực nói: “Để ở chỗ kia đi.”
“Đây là thư mời của Ngu đại tiểu thư, tôi để ở đây cho cô nhé.” Người hầu đặt tấm thiệp lên bàn sau đó xoay người rời đi.
Thiệp mời của Ngu Đình Huyên sao?
Tô Ảnh đột nhiên ngồi thẳng người dậy.
Thiệp mời của người khác cô còn có thể tìm cớ cự tuyệt.
Nhưng thiệp mời của Ngu Đình Huyên…
Hình như cô không có cách nào cự tuyệt.
Nếu lần đó không có Ngu Đình Huyên ra tay giúp đỡ cô mà nói chỉ sợ danh dự của cô thật sự bị hủy rồi.
Đều nói có qua có lại, tích thủy chi ân dũng tuyền tương báo, tri ân báo đáp…. Tóm lại cô không thể vong ân phụ nghĩa, không thể làm bộ không thấy tấm thiệp này.
Nhưng không cần đoán cũng biết mục đích của Ngu Đình Huyên là gì.
Mình nên làm gì bây giờ?
Rốt cuộc có giúp cô ta hay không?
Với tình hình này mình có thể giúp được.
Nhưng về lý mà nói, Phó Thịnh không thích Ngu Đình Huyên, ít nhất từ trước đến nay chưa từng tỏ rõ thái độ, muốn anh ta và Ngu Đình Huyên ở bên nhau như vậy mình không thể làm chủ được.
Thật là tiến thoái lưỡng nan mà.
Nhưng mà thiệp mời này…
Tô Ảnh giơ tay cầm thiệp mời, từ từ mở ra vừa xem, mặt trên viết mời cô đi du hồ nhấm nháp đồ ăn ngoan.
Tô Ảnh cân nhắc một chút, hình như lần này Ngu Đình Huyên không chỉ mời mình cô mà còn mời một đám người.
Dù sao luôn tránh không khỏi còn không bằng nương theo lần mời này xem biểu hiện của đám danh viện khá, sau đó chọn một người thích hợp chop t.
Như vậy cũng báo được ơn chon dh, cũng có thể thuận lợi báo cáo kết quả công tác với Phó Thịnh.
Quyết định chủ ý, Tô Ảnh tự mình gọi điện thoại cho Ngu Đình Huyên, tỏ vẻ cô nhất định sẽ đến đúng giờ.
Vòng luẩn quẩn giới thược lưu luôn không có bí mật gì.
Tô Ảnh đáp ứng lời mời của Ngu Đình Huyên rất nhanh truyền ra, cho nên những người nhận được thiệp mời của Ngu Đình Huyên đều kích động muốn chết. Người không nhận được thiệp mời cũng sẽ tìm cách kiếm về một thiệp.
Hiện tại Tô Ảnh chính là bánh trái ngon ngọt trong mắt bọn họ, ai cũng ước được lấy lòng Tô Ảnh, muốn mượn Tô Ảnh nhanh chóng leo lên vị đế vương này, trở thành người đàn bà tôn quý nhất trên thế giới.
Phó Thịnh biết được Tô Ảnh nhận thư mời của Ngu Đình Huyên cũng không hề cảm thấy ngoài ý muốn.
Lấy tính cách của cô, có thể cự tuyệt người khác cũng sẽ không cự tuyệt Ngu Đình Huyên.
Dù Ngu Đình Huyên rất chán ghét Tô Ảnh.
Ngày tổ chức yến hội, Tô Ảnh mặc chiếc váy liền quần màu champagne, tóc búi cao.
Cô không đeo trang sức, chỉ phối một chiếc đồng hồ mà thôi.
Vô cùng đơn giản, điệu thấp hào phóng.
Cô không thể đoạt nổi bật của đám danh môn khuê tú cũng không thể làm Phó Thịnh mất mặt.
Tô Ảnh lái xe ra cửa cũng biết hôm nay sẽ rất náo nhiệt.
Địa điểm mở tiệc chính là một hòn đảo nhân tạo tư nhân của Ngu gia.
Nơi này được xây một căn biệt thự nhỏ dùng để nghỉ phép.
Hồ nước thanh triệt, nuôi không ít cá cảnh quý hiếm, cũng nuôi không ít cá ngon để ăn.
Cho nên chủ đề yến hội hôm nay là tiệc cá.
Tô Ảnh vừa đến, lập tức bị một đám người vây quanh.
Đáy lòng cô cảm khái, đây chính là lần đầu tiên trong cuộc đời cô được hoan nghênh như vậy, hơn nữa vẫn là được hoan nghênh tại một bữa tiệc xa hoa.
Tô Ảnh khách khí chào hỏi những người khác sau đó đi về phía Ngu Đình Huyên.